- Này! Qua đây.
- Gì vậy?
- Anh nhìn thấy gia đình thiên sứ ko? Chọn nó đi!
Minh cũng thấy thích món đồ này hắn nhờ người gói lại và bảo với nhân viên bán hàng đem đến bữa tiệc sau. Còn nó đã hoàn thành nhiệm vụ lên quay đi. Minh lắm chặt tay nó.
- Cô lại tính đi đâu nữa vậy?
Nó chau mày cau có.
- Thì về chứ đi đâu?
Minh nghiến răng bắn cho nó cái tia nhìn đầy sắc lạnh.
- Sao cô lúc nào cũng làm theo ý mình vậy? Muốn đi là đi muốn về là về. Cô coi tôi là cái gì đây?
Thu Phong cười khẩy.
- Vậy anh muốn tôi xem anh là cái gì đây? Anh trai, bạn hay bạn trai?
Minh càng tức giận hơn trước cái thái độ của nó. Hắn trong lúc ko làm chủ bản thân đã bóp chặt cổ tay nó kéo đi. Ra đến ngoài siêu thi Thu Phong tức khí quát.
- Điên à! Có buông ra ko? Tôi giết anh bây giờ.
Minh cũng ko vừa, hắn hất cánh tay nó ra.
- Đúng! Tôi đang điên, điên vì em đó.
Thu Phong đứng người, mắt mở to nhìn thân chủ của câu nói đó. Minh ra lệnh.
- Lên xe đi! Mau lên!
Câu nói rất nhẹ nhưng Thu Phong lại nghe dăm rắp. Chưa bao giờ nó chịu nghe lời 1 ai như vậy kể từ khi mẹ nó mất.
Chiếc xe BMW lao điên cuồng về phía trước. Trên xe Phong và Minh im lặng để chạy theo suy nghĩ của riêng mình. Ko ai nói với ai lời nào cho đến khi chiếc xe dừng lại trong sân 1 cô nhi viện Thu Phong mới gặng hỏi.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Minh đứng dựa người vào mui ô tô ánh mắt xoáy sâu vào đám trẻ đang vui vẻ cười cười, nói nói.
- Em có thấy mấy đứa trẻ đó ko?
Thu Phong lạnh lùng đáp lại.
- Thấy! Thì sao?
- Vậy em có thấy nhửng đứa trẻ đó rất bất hạnh ko?
Thu Phong im lặng ánh mắt đang chứa đựng sự đau đớn. Minh đặt tay lên vai nó.
- Chúng thật sự rất bất hạnh nhưng chúng vẫn biết chấp nhận để vươn lên để sống những tháng ngày vui vẻ. Vậy tại sao em lại ko thể?
Phong khẩy tay Minh ra.
- Anh thì hiểu cái quái gì chứ? Thà rằng tôi ko biết đến ba mẹ như chúng thì có lẽ tôi cũng sẽ vui vẻ. Thà rằng tôi cứ sống trong cô nhi viện cả đời còn hơn sống trong căn nhà hạnh phúc thì ít mà nỗi đau thì nhiều.
Phong cố nặn ra 1 điệu cười cợt nhả để ngăn cho giọt nước mắt ko chảy ra. Nỗi đau kí ức năm xưa của nó là quá lớn ko thể nào gột sạch cũng ko thể nào quên. Vậy thì nó phải nhớ để lấy nỗi đau đó biến mình trở lên mạnh mẽ, biến mình thành 1 con người liều lĩnh đến đáng sợ.
Minh nhìn nó cố dấu đi tất cả sự khổ đau.
- Nhưng chí ít em còn có 1 gia đình.
Minh nhìn vào mắt Phong cố tìm kiếm 1 chút niềm vui loé lên từ đôi mắt đen huyền đầy bí ẩn nhưng nó chỉ yên lặng chợt tiếng reo của đám nhỏ vang lên.
- A! Chị Bít kìa.
Đám trẻ reo lên rồi chạy đến quây lấy Thu Phong còn hắn thì đờ người ra. "Bít" cái tên đó chẳng phải là của đứa trẻ sống trong cô nhi viện 10 năm trước mà hắn đang muốn tìm sao? Sao giờ lại là nó? Kí ức lại bắt đầu rội về.
[...A! Anh Đam! Đứng lại!
Giữa sân cô nhi viện 2 đứa trẻ đang chơi trò rượt đuổi tiếng cười cứ theo đó mà vang vọng khắp ko gian.
- A! Đau quá!
Đứa bé gái bị ngã cậu con trai hốt hoảng chạy lại đỡ.
- Bít! Em có sao ko?
Bít làm mặt quỷ nở nụ cười tươi rói.
- Anh Đam lại bị Bít lừa rồi! Hi...hi.
Đam kéo Bít đứng dậy.
- Thôi ko chơi nữa, qua kia ngồi đi!
Dưới gốc cây bạch đàn rợp bóng mát ánh mắt Đam buồn thiu.
- Bít! Anh sắp phải đi rồi.
Bít cố nín khóc.
- Anh đi đâu? Có xa lắm ko? Anh có về thăm Bít ko?
- Anh cùng ba mẹ sang ý. Rồi anh sẽ về mà! Bít đừng khóc.
Đam lấy tay lau đi giọt nước mắt trẻ thơ đang chảy dài trên gồ má Bít.
- Bít này! Sao em ko sống cùng ba mẹ.
- Họ bận công chuyện ko có thời gian dành cho em nên em tới đây chơi với gì. Gì em là quản lí của cô nhi viện này nè.
- Vậy nhỡ sau này Bít về ở với ba mẹ thì anh Đam phải đến đâu để gặp Bít?
- Bít sẽ trở lại đây. Anh Đam cầm sơi dây chuyền này nhé! Như vậy khi gặp lại nhau còn có vật làm chứng.
Cô bé nói rồi đưa cho cậu bé 1 sợi dây thánh giá bằng bạc...]
Trở về thực tại Minh vẫn ko thể tin cô bé năm xưa lại là nó. Anh khẽ mấp máy môi.
- Bít!
Phong khựng lại ko cười đùa với đám trẻ nữa, nó ngước nhìn Minh.
- Bít! Sao có thể là em?
Phong lặng đi theo câu nói.
- Anh...!
- 10 năm rồi ko ngờ tôi lại gặp em trong sự ngỡ ngàng và chớ trêu đến vậy.
Phong lắc đầu lùi lại.
- ko! Ko phải là sự thật. Đam ko bao giờ to tiếng với tôi như anh cả.
Minh tiến tới lắc mạnh vai nó.
- Nghe anh nói nè. Anh là Đam.
Phong khóc giọt nước mắt chảy xuống trượt dài trên cánh tay Minh.
- Vậy tại sao anh ko về tìm tôi?
-Tôi đã tìm em suốt 2 tháng trở về Việt Nam nhưng ko có kết quả.
Phong đẩy Minh ra. Đưa 2 tay ngăn cho Minh ko đụng vào người nó.
- Thôi đủ rồi. Đối với tôi Đam mãi chỉ là quá khứ còn tôi cũng ko phải con Bít khờ khạo ngày xưa nữa. Mọi thứ đã thay đổi.
Nói rồi phong xoay người bỏ chay. Nó chạy trong cái ánh nắng vàng nhạt ko chút sức sống. Chợt bản nhạc buồn lại chen ngang
Kí ức, nó bắt máy.
- Alô!
Đầu dây bên kia tiếng Đường Khiêm vọng lại.
- Con có giảnh ko? Đến gặp ba 1 lát.
- Vâng! Con đến ngay.
- Được rồi nhưng nhớ là phải cẩn thận đấy.
***
Bên trong căn phòng rộng lớn của Đường gia ko khí đang rất căng thẳng.
- Ba nói vậy là tất cả bọn con đang gặp nguy hiểm sao?- Tử Tĩnh mở màn chn tất cả thắc mắc. Đường Khiêm thở dài.
- Đúng vậy! Đặc biệt là Phong. Toàn bộ thế giới ngầm đang muốn tóm được con.
- Vậy phải làm sao đây ba - Duy lo lắng lên tiếng.
- Anh bình tĩnh ngồi xuống đi!
Trong mọi hoàn cảnh Thu Phong vẫn luôn như thế bình tĩnh và quyết đoán. Ông Khiêm thở hắt rồi nói tiếp.
- Tối nay nhà họ Đặng sẽ tổ chức lễ đính hôn cho con gái là Đặng Chiêu Mai. Bùi Long sẽ nhân sự kiện này dấu 1 lượng hàng cấm lớn trong buổi tiệc ta sẽ nhân sự kiện này làm cho thế giới ngầm lao lúng 1 thời gian rồi ta sẽ đưa con ra nước ngoài 1 thời gian.
- Nhưng như vậy chẳng khác nào rùa rụt đầu. Ba cứ mặc kệ con chuyện này con sẽ tự giải quyết. Để xem cuối cùng ai thắng.
Tử Tĩnh hét lớn.
- Mày liều lĩnh quá đấy.
- Ko đâu! Tao nghĩ trước khi chưa lấy lại được số chứng cứ đó chúng sẽ ko làm hại tao đâu.
- Hay là em nộp lại số chứng cứ đó cho bên cảnh sát đi.
Phong mỉm cười, ánh mắt cho thấy nó đang toan tính điều gì đó.
***
Buổi tiệc đính hôn của thiên kim tiểu thư Đặng chiêu Mai được tổ chức tại 1 khách sạn sang trọng. Hôm nay Thu Phong xuất hiện dưới bộ váy dạ hội màu đen khiến cô càng trở nên bí ẩn. Đi cùng cô có cả Đường Duy và Tử Tĩnh. Buổi lệ vẫn diễn ra êm xuôi dưới sự quan sát của Phong cho đến khi Minh xuất hiện khiến nó bối rôi.
- Thu Phong nói chuyện với anh 1 lát đi!
Phong lạnh nhạt.
- ko có gì để nói cả. Tránh xa tôi ra!
- Em...!
"Bằng" tiếng súng nổ khiến hôi trường buổi lễ láo loạn. Tiếng súng nổ chan chát, tiếng những chiếc ly rơi vỡ vụn. Tiếng loảng xoảng, tiếng hò hét. Mọi thứ đã đi ngoài tầm kiểm soát của Phong rồi. Hắc bang và Long bang đang liên kết lại để tiêu diệt nó và hội thánh đường đây mà. Tin đồn về hàng cấm là giả. Nó bị mắc bẫy rồi.
"phụt" ánh đèn điện vụt tắt khắp nơi tôi om ko thể thấy rõ 1 cái gì khoảng 2' sau đèn điện lại bật sáng. Minh bàng hoàng nhận ra Thu Phong đã biến mất. Hắn gọi lớn.
- Thu Phong.
Ko có tiếng trả lời Minh biết là có chuyện chẳng lành. Duy vôi vàng chạy lại.
Cùng Chuyên Mục