- Thu Phong đâu.
Minh vò đầu bất lực. Duy đập mạnh tay xuống bàn.
- Mẹ kiếp! Mắc bẫy tụi chúng rồi.
Quay sang Tử Tĩnh Duy ra lệnh.
- Mau huy động người lục tung thành phố này cũng phải tìm cho ra.
Minh chay ra khỏi buổi lễ phóng xe với vận tốc điện cuồng mong sẽ tìm được nó. Đã 2h đồng hồ trôi qua mà ko có chút tung tích gì của nó.
Trong 1 căn nhà kho hoang nằm xa trung tâm thành phố là 1 màu đen kịt.
Phong khẽ cựa mình, toàn thân đau ê ẩm do bị sợi dây thừng xiết chặt vào 1 chiếc cột. Nó mở mắt ra chẳng thể biết cái chỗ quái qủy này là ở đâu. Nó cố lắng tai nghe ở đây có tiếng sóng biển. Chắc là nó đang ở 1 nơi rất xa. Tiếng gió biển thổi vi vu thốc vào căn nhà hoang tạo lên mùi ẩm mốc. Phong cảm thấy mệt mỏi, nó cố gắng dãy dụa để thoát khỏi sợi dây thừng đang xiết chặt mình vào cái cột nhưng vô ích.
- Đừng cố gắng nữa. Hãy ngoan ngoãn chịu chói đi.
1 giọng nói nhừa nhựa vang lên trong bóng tối.
- Các người là ai? Đừng có chơi trò tiểu nhân như thế chứ! Có giỏi thì đối diện ba mặt 1 lời đi.
Tiếng vỗ tay át cả tiếng sóng biển cùng tiếng cười kì bí.
- Giỏi lắm! Ko hổ danh là cánh tay đắc lực của Hội thánh đường.
- Phí lời muốn gì nói đi.
- Tốt! Rất thẳng thắn. Giao cuộn băng bộ trưởng bộ ngoại giao thông đồng với các bang hội vận chuyển hàng cấm ra đây tao sẽ tha cho mày 1 con đường sống.
Thu Phong phá ra cười, 1 điệu cười khinh bỉ.
- Trừ Phi ông chết có thể tôi sẽ dùng cuốn băng ghi hình đó làm quà mai táng cho ông để ông xuống suối vàng uống trà xem cùng diêm vương cho có bạn...ha...ha
"bốp" cái tát giáng xuống nặng nề, dòng máu đỏ đặc quánh gỉ ra từ khóe miệng.
- Con danh khôn hồn thì giao ra đây.
Nó hất hàm.
- Ngon thì giết tao đi rồi chúng mày sẽ được nếm mùi vị. À! Để xem nào. Nhẹ thì ngồi nhà đá mài mông bóc lịch, nặng thì nếm mùi thuốc súng "bằng"
Gã kia túm tóc nó.
- Con khốn mày khá lắm.
"bịch" Đầu nó bị lão già chết tiệt kia đập vào cột. Máu tứa ra chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt. Mùi ẩm mốc của căn phòng nhường chỗ cho mùi tanh của máu.
- Tao cho mày 1 ngày để suy nghĩ bằng ko thì sẽ làm mồi cho cá sấu đó.
Gã bỏ đi ngay sau câu nói nó mệt mỏi ngất đi lúc tỉnh dậy trời đã sáng. 1 tên thuộc hạ của chúng đi sau còn có cả chục thằng mang khay đồ ăn vào. Cởi chói cho nó hắn dục.
- Ăn nhanh lên đi con nhóc.
Thu Phong vừa được cởi chói thì liền ngã khuỵ xuống đất. Với sức này của nó thì 1 tên đánh còn ko nổi huống chi là 10 tên thôi thì đành tìm cách khác. Nó bò đến khay thức ăn cố ý làm rớt chiếc cốc thủy tinh rồi nhặt lấy 1 mảnh vụn khi bọn chúng chói nó trở lại cột và biến mất phong bắt đầu dùng mảnh thủy tinh cắt dây thừng.
***
Tại nhà họ Đường tất cả mọi người đều có mặt đông đủ kể cả ba ruột Phong. Ai cũng lo lắng cho sự an nguy của nó. Đã 1 đêm trôi qua mà ko hề có 1 chút manh mối nào.
- Ba phải làm nào cách để cứu Phong đi chứ.
Duy gần như phát điên khi ko có chút tung tích gì về nó. Ông Đường tỏ vẻ mệt mỏi.
- Cách? Còn cách nào nữa chứ?
Duy tức dận đập bàn.
- Vậy chẳng nhẽ đợi lượm xác em ấy à?
- Anh bình tĩnh đi!
Tử Tĩnh quát. Ông Trịnh thở dài.
- Đành nhờ tất cả vào sự cứng đầu của nó. Nếu nó khai ra chứng cứ thì mạng khó dữ.
Trong khi mọi người đang lo lắng cho nó thì Minh lại ngồi trong quán bar lốc từng ly rượu mặn chát. Cậu đang tự trách mình đến người con gái mình yêu cũng ko bảo vệ được.
- Sao? Nó chịu khai ra chưa?
-[ ?]
- Nếu nó ko giao chứng cứ ra mày cứ làm theo lời ông chủ. Bờ biển đó cách xa trung tâm thành phố lắm mày cứ thoải mái đi nhưng nhớ ko được để nó tắc thở đó.
Trong góc khuất nơi quán bar Minh thoáng nghe thấy cuộc nói chuyện. Lòng cậu ko khỏi giấy lên niềm hoài nghi vì nơi hắn đang ngồi là địa bàn của Long bang. Nhanh chóng rời khỏi nơi này Minh gọi cho Duy để nhờ giúp đỡ và lao xe điên cuồng ra khỏi thành phố. Thật may cho cậu là thành phố này chỉ có bãi biển đó là nơi có thể giam giữ con tin. Phóng xe 1 cách hoảng loạn về phía bãi biển Minh bồn chồn đến phát điên.
Về phần nó, sau bao nhiêu cố gắng sợi dây thừng cuối cùng cũng đứt phăng. Thu Phong thoát theo nối cửa sổ.
- Mẹ kiếp! Nó chốn rồi mau đuổi theo.
1 tên ra lệnh cho cả đám. Lúc này nó đã chạy được 1 đoạn khá xa thì nghe thấy tiếng người.
- Đứng lại!
Hoà vào ko trung là 1 tiếng súng cảnh cáo nó nhưng nó vẫn cố gắng chạy
Vì là cát nên khó chạy xe Minh phải chạy bộ vào sâu trong bãi biển. Từ khoảng cách ko xa lắm Minh đã trông thấy nó. Cậu tiến lại ôm gọn nó vào lòng nhưng ko tiếng súng gầm rú. Máu! Máu chẩy ra ướt đẫm chiếc đầm dài màu đen của nó. Minh đờ người giọt nước mắt cậu vô thức rớt xuống lăn dài trên đôi vai trần của nó. Minh hận mình dù đã ôm nó trong tay mà vẫn k thể bảo vệ nó.TPhong đau đớn ngất lịm trong vòng tay Minh. Tiếng súng đọ nhau nghe chói tai Duy chay tới giúp Minh đưa nó vào bệnh viện
Bệnh viện lạnh lẽo đến đáng sợ. Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật cứ nhấp nháy y như muốn vụt tắt. Minh ngồi phục xuống đất, trông cậu tàn tạ đến thảm thương. Chiếc áo sơ mi trắng buông thõng không được đóng âu nhăn nheo còn vương 1 bãi máu đỏ tươi. Minh nhìn về phía xa xăm vô định cậu sợ phải đối diện với căn phòng mà Thu Phong đang đau đớn giành giật sự sống.
Hôm nay lại là 1 ngày mưa rơi ướt nối. Cơn mưa dai dẳng hơn mọi ngày kèm theo là những cơn cuồng phong mạnh mẽ như lốc xoáy tử thần đặt trước lối đi của nó.
2 tiếng đồng hồ trôi qua tựa như 2 thế kỉ. Cửa phòng phẫu thuật bật mở, Minh vội vã đứng dậy hướng về phía bác sĩ. Cậu ko giám hỏi vì chính cậu cũng đang sợ câu trả lời.
- Bác sĩ con gái tôi sao rồi?
Ông Trinh giọng run run. Bác sĩ tháo đôi găng tay còn dính máu tươi lắc đầu ngao ngán.
- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng do mất quá nhiều máu bệnh nhân đã ko thể vượt qua ca phẫu thuật.
Minh điêu đứng cậu qùy sụp xuống đất nước mắt chảy ngược vào trong hoà cùng con tim vỡ nát.
Chiều dần buông nhưng sao mưa cứ rơi hoài, rơi mãi? Minh rời khỏi bệnh viện bước đi như 1 cái xác ko hồn. Cậu như đã chết, chết theo Thu Phong rồi. Giờ chẳng còn gì nữa hết chỉ còn là mưa cùng cơn đau buốt giá. Chiếc áo trắng đã phai màu máu, trái tim đã nhuốm màu đau thương.
***
Ngày hôm sau lại đến như mọi ngày. Tang lễ của Phong được tổ chức hết sức đơn giản. Minh ko đến, cậu bỏ mặc nó lạnh lẽo cô đơn. Tiếng khóc thê lương cứ riết chặt lòng người. Giờ này Minh ở đâu? Sao ko đến bên nó?
Căn biệt thự ngoại ô, Minh ngồi thu mình trong 1 góc bóng tối phủ dầy lên người cậu. Bên cạnh Minh là 1 chiếc địa CD thứ mà khiến nó đến chết cũng ko muốn mang theo và 1 cuốn sổ nhỏ với đầy dòng tâm sự.
" Anh Đam em nhớ anh" . Cả 1 cuốn sổ chỉ ghi mỗi 1 câu nhưng lại là cả 1 mảng kí ức vui tươi mà Minh đã nhẫn tâm mang nó đi mất.
***
3 tháng sau mọi chuyện đã nắng xuống. Hắc bang, Long bang và cả bộ trưởng bộ ngoại giao đều đã bị đưa ra vành móng ngựa. Tất cả bọn cặn bã đã hại chết Thu Phong đều được Trịnh gia và Đặng gia sử gọn.
Mặc dù thời gian cứ trôi đi nhưng Minh vẫn chưa thể nào quên đi hình bóng nó. Tâm Nhi ngày ngày ở bên cậu nhưng tất cả vẫn chỉ là trống vắng. Trái tim cậu đã trai sạn mất rồi. Minh vẫn thường lui tới căn biệt thự nơi chứa đựng hình bóng nó.
Một chiều mùa đông rét mướt,
Minh ngồi nơi vườn hoa. Hoa đã tàn vì giá lạnh nhưng tình thì ko hề phai.
- Thu Phong giờ này em đang ở đâu?
Đôi mắt minh hoen đỏ tựa hồ như muốn khóc. Cậu cảm thấy thật lạnh và cô đơn, ước chi thiên đường có 1 chỗ dành cho cậu thì cậu sẽ ko phải đau khổ như thế này.
Cùng Chuyên Mục