- Xin lỗi! Tôi nói rồi tôi là Julya ko phải là ai đó mà anh đang cần tìm.
Nhi đau khổ nhìn Minh, Minh đau khổ nhìn nó còn nó thì cố. Cả hội trường bỗng chốc rầm rộ với những lời bàn tán. Phong cố giữ bình tĩnh cúi đầu chào.
- Tôi xin phép.
Phong xoay người bỏ đi nhưng Minh vội kéo lại.
- Em còn muốn trốn tôi đến bao giờ đây?
Thu phong cười nhạt.
- Anh nói cái quái gì vậy? Tôi ko hiểu.
Phong cố thoát khỏi bàn tay đầy mãnh lực của Minh nhưng ko thể. Cô gằn giọng ra lệnh.
- Bỏ tay tôi ra!
Minh ko buông anh kéo nó đi nhưng lại có ai đó nắm lấy cánh tay còn lại của nó. Phong ngạc nhiên.
- Anh Jack!
Jack nhìn nó rồi nhì Minh.
- Buông cô ấy ra! Ai cho phép cậu đụng đến vợ chưa cưới của tôi hả?
Minh buông thõng tay Phong xuống.
- Vợ chưa cưới?
TPhong lạnh lùng đáp lại.
- Đúng vậy!
Minh lắc đầu bất lực.
- Ko! Ko phải vậy! Em đang gạt tôi có phải ko?
Jack nhếch mép cười nửa miệng.
- Tại sao cô ấy phải gạt anh? Tốt hơn hết anh lên để cô ấy được yên và lo cho vị hôn thê của anh kia kìa.
Nói rồi Jack kéo Phong bỏ đi, Minh bất lực trông theo trái tim đau quặn thắt. Anh hướng mắt về phía Tâm Nhi cô khóc, 2 hàng lệ chảy dài trên khoé mi. Lẽ nào tất cả là trò đua? Ván bài đỏ đen bao giờ mới kết thúc. Liệu Minh có sai khi đánh cược trái tim mình với người con gái chẳng biết là em hay là 1 người khác. Thật thật giả giả, trắng đen lẫn lộn. Một bức rèm phủ kín sự thật bao giờ sẽ được vén mở.
Ngoài bờ sông.
- Jack! Sao phải nói vậy?
Jack cười buồn.
- Em đang đau lòng?
- ko! Em đã hứa sẽ ko vì anh ta mà đau lòng hay rơi bất kì giọt lệ nào cả. Tuyệt đối ko! Em sẽ lấy lại công ti Avia mà mẹ em đã gầy dựng lên.
Jack khoác lên người Phong 1 tấm áo ấm.
- Trái tim em chưa đủ lạnh lùng để làm điều đó đâu. Anh sẽ giúp em.
- Cảm ơn anh! Jack. Nếu như 4 năm trước ko gặp anh em sẽ thế nào nhỉ?
Jack kéo Phong vào lòng.
- Sẽ ko có nếu như đâu Julya. Chúa đã mang em đến bên anh lúc con tim em đau khổ nhất ắt phải có lí do. Làm vợ anh đi Julya.
Phong đẩy Jack ra.
- Em ko thể!
Jack đau khổ.
- Em vẫn yêu anh ta.
- Em...!
- ko sao đâu! Anh sẽ đợi cho tới khi nào em đồng ý.
- Đừng đợi Jack à bởi trái tim em ko đủ mạnh mẽ để yêu thêm lần nữa đâu.
- Anh ko quan tâm. Anh tin rồi sẽ có lúc trái tim em sẽ lại mở cửa.
Phong im lặng ko nói được gì nữa. Gió ở bờ sông cứ vô tình thôi khiến trái tim cô ko thôi giá lạnh.
***
Căn phòng kí ức giờ lại cất giữ thêm 1 trái tim nữa. Từ ngày phong bỏ đi Minh đã nguyện cất dấu trái tim nơi này. Hôm nay Minh về đây để lấy trái tim ấy yêu người con gái đó thêm 1 lần nữa. Minh ngồi ở góc nhỏ phía trên là khung cửa sổ nơi mà ngày trước Phong thường ngồi. Anh gọi tên cô trong đêm khuya heo hắt. Trái tim cũng dần như nhạt nhoà vì 4 năm nước mắt chảy ngược vào trong nay lại được nhuốm màu kí ức. Vòng xoáy định mệnh sao nghiệt ngã để 2 con tim vốn chung nhịp đập lại quay lưng lại với nhau. Phải chăng ngày ấy kí ức đã mang em đi mất đễ giờ đây em ko còn là em. Thù hận ko tên cũng chẳng thật là do em tưởng tượng ra đã lấn át lí trí và con tim em vẽ ra 1 câu chuyện tình ko êm đẹp
"Bịch" Cuốn tạp chí được phong ném thẳng xuống sàn ko thương tiếc.
- Mau đi ngăn những tin đồn nhảm nhí này đi!
Trưởng phòng Trương cúi gập người.
- Dạ!
- Được rồi ra ngoài đi!
Trưởng phòng Trương ra ngoài nhẹ nhàng khép cánh cửa lại. Phong mệt mọi tựa lưng vào thàng ghế day day thái dương.
- Cộc...Cộc
- Vào đi!
Tiểu Vân bước vào trên tay cầm 1 đoá hoa cẩm chướng và 1 tấm thiệp.
- Dạ! Có người gửi quà cho giám đốc.
- Là ai vậy?
- Em ko biết. Chắc là ở thiệp có ghi đó ạ.
Tiểu Vân đưa tấm thiệp cùng bó hoa cho Phong. Phong từ từ mở ra xem.
"Hẹn em 7h tối tại nhà hàng Staha
TGĐ Công ti Sacne"
- Đem bỏ đi!
Phong ra lệnh khiến Tiểu vân ngạc nhiên.
- Sao ạ!
Phong nhìn cô nhân viên ánh mắt sắc lạnh.
- Dạ! Em sẽ đem bỏ ngay.
***
Chương 11 : Thời điểm đối mặt.
7h30' tôi tại nhà hàng Staha, Minh vẫn ngồi đợi với hi vọng cô sẽ đến đã trễ 30' rồi hi vọng ấy càng trở lên mỏng manh. Chiếc kim đồng hồ cứ nặng nề nhích từng chút 1. Thêm 5', 10' trôi qua cuối cùng cô cũng đã đến. Minh mừng rỡ kéo ghế mời cô ngồi.
- Xin lỗi đã để anh phải đơi lâu.
Minh nhún vai.
- Ko sao! Anh đợi được mà.
- Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì? Nếu là công việc thì tôi ko ngại tiếp nhưng nếu là việc riêng tư thì tôi phải nói lời xin lỗi.
- Yên tâm là chuyện công việc nhưng chúng ta sẽ vừa ăn vừa bàn được chứ.
Chẳng để Phong đồng ý Minh ra hiệu cho bồi bàn mang thức ăn ra
Thức ăn trên bàn toàn là mấy món hồi trước Phong thích ăn và có cả món gà xào ớt. Rõ ràng Minh đang muốn chứng minh xem cô có phải Thu Phong ko mà bở vì Phong ko thể ăn cay. Cô dị ứng với loại thức ăn cay.
- Ăn thử đi! Món này ngon lắm đó.
Minh đẩy đĩa gà xào ớt qua bên Phong, cô khéo từ trối.
- Xin lỗi tôi ko ăn cay.
Một tia hi vọng loé lên trong mắt Minh.
- Vậy sao? Cô ấy cũng ko ăn cay.
- Cô ấy là Thu Phong phải ko?
- Đúng vậy!
Phong nhún vai.
- Nhưng tôi là Julya mong anh nhớ cho. Anh làm vậy ko sợ vị hôn thê của anh sẽ giận sao?
- Tôi và cô ấy ko có tình cảm. Tôi cũng nói rõ với Nhi rồi.
Phong nheo mắt hồ nghi.
- Sao anh lại nói điều này với tôi? Anh ko sợ sáng mai báo ra sẽ có dòng tin tức đó sao?
-ko! Tôi chỉ sợ em ko đủ tự tin để cho xuất bản bài báo đó thôi.
Câu nói của Minh chứa đầy ẩn ý nhưng phong vẫn che đậy rất khéo léo.
- Anh vẫn nghĩ tôi là cô ấy.
Minh im lặng như để nói đúng. Phong đành phải đi nước cờ cuối cùng dù biết là mạo hiểm. Cô gắp 1 miếng gà xào cố gắng ăn 1 cách tự nhiên nhất.
- Đó! Tôi nói là ko ăn đồ cay ko có nghĩa là ko ăn được.
Minh mỉm cười cho sự ngớ ngẩn của Phong.
- Em ko sợ bệnh dị ứng lại tái phát sao?
Phong dùng khăn lau đi giọt mồ hôi trên trán.
- Ko hề! Còn bây giờ chúng ta bàn về kế hoạch hợp tác chứ? Tôi ko muốn lãng phí thêm 1 chút thời gian nào vào cái trò vô bổ của anh nữa.
Minh cười ẩn ý nụ cười chứa đựng sự ám muội. Chỉ 1 chút nữa thôi anh sẽ vén được bức màn đó lên. Dù biết làm vậy sẽ khiến phong cảm thấy khó thở với căn bệnh dị ứng nhưng anh nhất định phải làm. Minh cố tình kéo dài thời gian để xem biểu hiện của cô nhưng Phong ko hề lộ 1 chút gì là khó chịu. Đặt sấp tài liệu Minh đưa cô xem xuống bàn.
- Tôi đã xem qua bản kế hoạch bên công ti anh nhưng bên công ti thời trang chúng tôi sẽ chỉ hợp tác để đưa ra bộ sưu tập thu đông lần này nếu các anh đáp ứng được rằng sẽ thuyết phục được công ti Avia đầu tư vốn. Bên tôi sẽ chỉ đóng góp ý tưởng tham gia thiết kế còn về phần vốn chúng tôi sẽ ko chịu trách nhiệm .
Minh ngạc nhiên.
- Nhưng sao phải là tập đoàn Avia?
- Bởi vì tập đoàn đó có khả năng phân phối 1 lượng hàng lớn ra thị trường.
Phong cầm túi sách đứng lên vì cô ko thể dấu được cảm giác khó thở đang đè nặng lên lồng ngực.
- Cứ vậy nhé! Bên tôi sẽ gửi lại hợp đồng cho anh.
Phong tính dảo bước thật nhanh nhưng Minh vẫn cố dò xét để tìm câu trả lời.
- Anh sao vậy?
- ko!
- Vậy tôi xin phép.
Phong ra tới ngoài cửa bắt 1 chiếc taxi.
- Cho tôi đến bệnh viện gần nhất.
Cảm giác đau đớn như muốn phá vỡ lồng ngực. Phong đau đớn đến mức run rẩy.
- Cô có sao ko?
Bác tài xé hỏi khi thấy cô có vẻ ko ổn.
- ko! Tôi ko sao! Bác làm ơn cho xe chạy nhanh 1 chút.
***
Tại b
Cùng Chuyên Mục