Chưa hết,Namthường hay theo hỏi ông Lâm: “Tại sao ba lại đặt cho con cái tên đẹp như vậy?”. Nguyễn TườngNam- cái tên mà theo số đông nhiều người nghĩ là rất- con- trai. 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, chưa tính 3 năm mầm, chồi, lá hát hò líu lo, không lần nào mà cô không bị giáo viên nhận nhầm. “Bạn TườngNamlên khiêng bàn giúp các bạn trai…”, “tôi gọi anh TườngNamlên bảng, chị đi đâu đây?”… Nghĩ lại mà muốn điên cái đầu.
Sống cùng hai người đàn ông, dần dần Namcũng tập cho mình thói quen của họ. Không váy đầm, không áo mỏng màu mè, không giày cao gót, không hài búp bê,… Nambằng lòng với chính mình hiện tại. Một Nguyễn Tường Nam nam tính mặc dù là nữ 100%, với quần jean, áo thun đơn giản và đôi giày thể thao khỏe khoắn. Đi cùng với Bảo ra đường, bọn con gái sẽ được dịp ngắm nhìn hai chàng trai anh tuấn, phong độ.
Điện thoại báo có tin nhắn kéo Nam trở về với thực tại. Hình như cô tưởng tượng hơi xa rồi, nếu Bảo ra đường mà đưa cô theo cùng chắc chắn hôm ấy là ngày tận thế hay đại loại một cái gì đó không thực. Tin nhắn gửi đến từ một địa chỉ rất thân thuộc.
-Hai ơi. Em hết tiền nhắn tin rồi, có gì Hai gọi thẳng vô máy em luôn đi.
Bảo muốn máy tính củaNam ư? Nếu là ban ngày cô sẵn sàng đưa cho anh cầm tù nó nhưng bây giờ thì không được.Nam là con người hoạt động về đêm mà. Cái status lúc nãy bắn lên facebook chưa xem được có những ai bình luận đã phải tắt máy. Nam hí hửng mở máy đăng nhập lại rồi ngồi chống cằm đọc một loạt những bình luận có, “bình loạn” cũng có.
“Bơ làm gì viết stt buồn thế!?”
“Lại bị ông già mắng à?”
Đại loại là an ủi, đồng cảm, chọc cười,… Chỉ duy nhất dòng bình luận cuối cùng lại làm cho Namphải suy nghĩ. “Không có gì là hoàn hảo cả, nhóc ạ!”. Thêm một người nghĩ cô là con trai.
Trên đời này không có gì là hoàn hảo. Gia đìnhNamlà một ví dụ điển hình. Nếu như bà Doanh còn sống thì có lẽ ông Lâm sẽ không yêu thương cô nhiều như bây giờ và có lẽ khi ấy Bảo cũng sẽ không ghét cô nữa. Không có gì là tuyệt đối. Bong bóng xà phòng cũng vậy. Nó chỉ đẹp lúc ban đầu rồi cuối cùng sẽ vỡ tan.
Không trả lời bất cứ bình luận nào, Nam tắt máy tính, mang dây sạc pin để lên trên rồi mở cửa phòng.
-Hai ơi. Dùng xong nhớ nạp đầy pin cho nó nha. Tối mai trả em.
Nói xong câu đó, Namdúi máy tính vào tay Bảo còn đang trầm ngâm ngồi trước cửa phòng rồi xoay người vào trong. Cánh cửa đóng sập lại tạo ra một vách ngăn vô tình.
Đồng hồ báo thức điểm 5 giờ sáng, Nam bật dậy như một cái lò xo, vệ sinh cá nhân xong, cô xuống lầu phụ quét dọn cửa hàng với Bảo trong thời gian đợi ông Lâm đi lấy bánh về. Đó là công việc hàng ngày rồi. Khi xếp bánh vào đúng vị trí xong, hai anh em mới đến trường. Tất nhiên, bữa ăn sáng luôn là bánh mì với sữa tươi. Của Nam là bánh ngọt, còn Bảo luôn là bánh mặn.
Bảo lái xe máy bỏ Nam lại chỗ ngã ba Lê Hồng Phong, mình cô với đôi giày trượt ung dung nhìn ngắm phố phường. Không ai mặc áo dài giống nhưNam. Xoắn tay áo, hai tà áo cột lại một bên, đeo chiếc ba lô màu đen to đùng, môi nhịp nhàng hát theo điệu nhạc phát ra từ chiếc tai phone đeo trên đỉnh đầu. Vô cùng mất hình tượng của một nữ sinh. Tạo hình như thế ở trường học không ai nhầm lẫn Nam với bất cứ cô gái nào, tất nhiên, chỉ có hiệu lực khi Nam khoác bộ quần áo mà cô cho rằng không thể thở nổi lên người.
Ở trường, Nam ít chơi với các bạn gái, vốn dĩ sự thật là vậy. Không một cô bạn nào lại muốn thân thiết với một người nhưNam. Tuy vậy cô vẫn sinh hoạt và nói chuyện bình thường với mọi người.
-Đêm qua mày sao thế? Bị ông già la hả? Sao out giờ đó vậy Bơ?
Nhưng cái gì cũng không có tuyệt đối. Ma xui quỷ khiến thế nào mà một người bạn chơi rất thân trong game củaNamlại học cùng lớp với cô. Chính chủ nhân của câu hỏi vừa rồi là ngoại lệ đặc biệt ấy. Nam ngồi xuống ghế, gãi gãi đầu cười cho qua chuyện, cô quên mất đêm qua có hẹn với Ngọc làm nhiệm vụ trong game.
-Sorry ha, tại Hai tao mượn máy…
Ngọc liếc xéoNamlầm bầm gì đó mà cô không nghe rõ. Có lẽ vì cũng là một phần tử “khác người” cho nên sau khi chuyển lớp Ngọc mới được xếp ngồi chung vớiNam. Ngọc khá tròn trịa và mũm mĩm nên Nam hay gọi cô là Múp, đương nhiên không thể không trả đũa, Ngọc gọi cô là Bơ, cả hai cùng huề.
Hai năm trước, Ngọc học ở lớp Tự Nhiên nhưng không biết sao mà năm cuối lại chuyển qua Xã Hội, vào đúng lớp củaNam. Ngồi cùng bàn được hai hôm, cả hai mới phát hiện ra đối phương là “bằng hữu” trong game, nói chuyện vô cùng hợp ý.
-Ê, nhỏ con trai!
Nam chúa ghét đứa nào gọi mình như thế, đã “nhỏ” còn thêm chữ “con trai” đằng sau làm gì? Vừa xoay mặt lên bảng đã thấy mấy thằng bàn trên đứng chặn tầm nhìn. Nam không sợ chúng nó, dù gì cũng đã học với nhau sắp 3 năm rồi, mấy trò hù dọa này không ăn nhầm gì với cô cả.
-Gì đây?
-Có người nhờ tao đưa cái này cho mày.
Thằng Khanh đưa cho Nam tờ giấy A4 gấp lại kĩ lưỡng, cô lườm lườm tỏ vẻ không tin. Ở đâu tử tế đột xuất vậy? Mặt Trời sắp va vào Trái Đất rồi sao?
-Không có ý đồ gì chứ hả?
Nam nghi ngờ hỏi lại, 3 thằng lắc đầu rồi bỏ về chỗ ngồi. Có mỗi bức thư mà tới 3 đứa đi, mất công chi dữ vậy? Cô mở tờ giấy gấp nếp rất kĩ càng ra đọc. Ngọc liền ghé tai thủ thỉ.
-Lại anh chàng đó hả?
Namnhún vai không trả lời. Nếu có anh chàng nào giống như Ngọc nói chắc chắn thị lực của tên này có vấn đề. Cái anh chàng ấy mặt mũi thế nào cô cũng không biết, có điều một tuần nay cô đều nhận được một bông hồng đặt trong hộc bàn mỗi sáng đến lớp.
“Tan học bạn ra sân thể dục sau trường nha, mình đợi!”
-Á đù! Chàng viết thư hả? Tỏ tình ở trường luôn sao?
Nam vội bịt ngay cái miệng của Ngọc lại, bà tám này mà biết chuyện gì thì chưa đầy một giờ sau tin tức sẽ được nhân rộng không cần báo đài hay internet.
-Tao lạy mày. Đừng để tao lên trang nhất web trường chỉ vì cái miệng của mày thôi chứ. Lát đi với tao thử không Múp?
Nam thả tay ra ngồi đọc lại tờ giấy, chỉ có mấy chữ mà tốn cả tờ giấy lớn vậy, đã thế còn xịt nước hoa sực nức nữa chứ. Hẳn là người bày ra trò này đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
-Tao có điều kiện à.
Nam ngó qua liếc Ngọc một cái bén ngót, cô bạn này luôn tính toán kĩ lưỡng mọi việc, chỉ những gì có lợi cho mình cô mới chịu nhúng tay vào.
-Tối tao online làm nhiệm vụ giúp mày được chưa?
-Vậy thì đi. Hehe.
Nam và Ngọc cùng chơi Thiên Long Bát Bộ nhưng Nam biết dừng lại ở đâu là đúng lúc, còn Ngọc thì cứ bám riết lấy cô nhờ vả làm nhiệm vụ cùng mình. Cô gấp tờ giấy lại quẳng vào hộc bàn. Tình cảm học đường vớiNammà nói không có hứng thú. Cô bị mối tình “lởn mợn” của Bảo những năm cấp 3 tra tấn đến sợ luôn yêu đương nhăng nhít là gì. Vì thế mà cô càng không có thiện cảm với mấy cặp đôi cứ tay trong tay vai kề vai đến trường.
-Mà lỡ như thằng đó tỏ tình với mày thiệt rồi sao?
-Tao không biết. Mà không có đâu. Bọn nó bày trò chọc tao thôi.
-Mày thử nghĩ coi, ai lại nhờ tụi thằng Khanh, Long, Tự đưa thư cho mày?
Nam lại nhún vai, con người cô vốn không tinh tế, cũng chẳng tỉ mỉ, tính tình lại không giống mấy cô bạn đầy nữ tính kia. Nhưng cô đủ thông minh để tìm cho mình câu trả lời bởi câu hỏi của Ngọc. Dù gì cũng phải đối mặt thôi thì một lần nói cho rõ ràng luôn.
Cùng Chuyên Mục
· Truyện teen - Vợ yêu, xin dừng bước Full 16:08 16/09/2014 |
· Truyện teen - Vợ Ơi Là Vợ p2 17:26 16/09/2014 |
· Truyện teen - Vợ Ơi Là Vợ p1 16:40 16/09/2014 |
· Truyện teen,Vì anh là người phục vụ quán bar Full 15:02 27/09/2014 |
· Truyện teen,Từ bỏ em, kiếp sau nhé p2 09:48 02/10/2014 |
· Truyện teen,Từ bỏ em, kiếp sau nhé p1 09:44 02/10/2014 |
· Truyện teen,Truyện cổ tích của mèo và sói p2 11:02 02/10/2014 |
· Truyện teen,Truyện cổ tích của mèo và sói p1 10:59 02/10/2014 |