“Ước gì mình là bong bóng xà phòng. Đẹp thì có đẹp nhưng rồi sẽ vỡ. Tan vào gió, hòa vào mây. Phiêu du đó đây, không chút ưu phiền. ♥Bơ.”
Có tiếng xe máy đỗ lại trước cửa hàng, như hành động đã trở thành thói quen, chưa thấy mặt mũi nhân viên đã nghe giọng chào đón cất lên lảnh lót.
-Xin chào. Quý khách cần mua gì ạ?
Bên dưới mấy chiếc tủ đựng đầy bánh mì ngọt mặn các loại, một mái đầu nhỏ nhô lên. Cô gái mặc bộ đồ ngủ in hình Pucca đứng ngây ra, nhìn chằm chằm vào “vị khách” đáng mến vừa bước vào cửa hàng của mình.
-Trông cửa hàng mà cứ cắm đầu vào máy tính, muốn tao mách ba không?
Chàng thanh niên điển trai dắt chiếc xe máy vào đỗ bên trong rồi đi thẳng lên lầu, trước sau không nhìn cô em gái của mình lấy nửa con mắt quan tâm.
-Hai không đi làm thêm hả? Sao Hai về sớm vậy?
Cô nhân viên nhí lò dò đi theo anh trai. Cửa phòng đóng sập lại khiến cô giật mình, may là còn đứng khựng lại kịp nếu không đã nếm mùi “hôn” cửa.
-Mang laptop của mày lên đây.
Không quên để lại một câu ra lệnh. Tháo chiếc tạp dề xinh xắn ném vào ngay cánh cửa, Nam vùng vằng bỏ xuống nhà trông cửa hàng cho ba, không khỏi thắc mắc tại sao anh Hai mình lại về nhà vào giờ này.
Chủ cửa tiệm bánh mì BảoNamnày là một người đàn ông góa vợ nhưng vô cùng đẹp trai và phong độ. Mỗi khi nhắc đến ba mình,Namthường dùng hai tính từ ấy. Với Nam, ông Lâm là người đàn ông tuyệt vời, ông luôn dành cho anh em cô những điều tốt nhất có thể.
Thành viên khó tính nhất ngôi nhà này không ai khác ngoài Gia Bảo, ông anh quý hóa cộc cằn củaNam. Là sinh viên năm cuối của trường Đại học Sư Phạm, được thừa hưởng vẻ phong độ anh tuấn từ ba, Bảo luôn là mẫu bạn trai lí tưởng của các cô gái. Nhưng bản tính thì chẳng có chút gì giống với ông Lâm cả, anh rất nóng tính và khá là thô lỗ. Và dường như chỉ vớiNamthì anh mới như vậy mà thôi.
-Bơ! Thằng Bảo về rồi hả con?
Mải mê suy nghĩ,Namkhông biết ba mình vào nhà như thế nào. Tuy nói ông Lâm là chủ cửa tiệm bánh mì này nhưng thật ra gia đình Nam không có truyền thống làm bánh, ông Lâm chỉ đến vựa bánh và mua về bán lại kiếm ít tiền lời mà thôi.
-Hình như Hai có chuyện không vui, bỏ lên gác luôn rồi ạ.
-Được rồi. Con học bài rồi ngủ sớm đi Bơ. Để ba dọn quán cho.
-Dạ!
Tên đầy đủ của Nam là Nguyễn Tường Nam, nghe có vẻ lạ đối với một cô gái nhỉ? Cái biệt danh Bơ mà ông Lâm hay gọi xuất phát từ chỗ cho có vần với tên của anh Hai cô hơn.Namcũng rất thích biệt danh mà ba đặt cho nhưng ngặt nỗi Bảo lại lấy đó làm trò tiêu khiển.
Nam thu xếp sách vở còn để bên dưới, ôm laptop đặt lên trên cùng, bước qua chiếc tủ đứng được che chắn lại bởi một tấm rèm khá mỏng, cô dừng lại, nhón chân và chăm chú nhìn vào bức ảnh trên tủ.
-Mẹ ngủ ngon ạ.
Đó là thành viên cuối cùng của ngôi nhà này. Bà Doanh- vợ ông Lâm và là mẹ của anh emBảo-Nam. Sự ra đi quá vội vàng của bà Doanh là cú sốc lớn đối với cả ông Lâm và Bảo, khi ấy, Nam còn khóc oe oe quấn tã, ấn tượng duy nhất về mẹ trong cô chỉ là tấm di ảnh trên tủ đứng. Mỗi khi nhìn vào khung ảnh ấy, mẹ luôn cười với Nam, cô biết được mẹ đã hạnh phúc khi sống ở nơi này.
Lầu hai có hai phòng nằm đối diện nhau, một củaNamvà phòng còn lại là của Bảo. Ông Lâm ngủ bên dưới để trông chừng cửa tiệm. Nhà Nam ngụ tại một khu phố khá đông dân, sinh hoạt hằng ngày rất nhộn nhịp và đông đúc.
-Đưa laptop đây.
Bảo ngồi thu lu một đống ngay bậc thang cuối cùng, chặn đường không choNam mở cửa phòng. Anh vênh mặt nhìn cô đầy thách thức.
-Máy của Hai đâu? Của ai người ấy dùng chứ.
Namcãi lại. Ba mới mua máy tính cho cô, chắc là Bảo ghen tị với cô đây mà. Lúc nào anh cũng vậy, hễ cô có thứ gì mới là phải đoạt cho bằng được, chơi chán rồi vứt, khi ấy Nam mới cặm cụi nhặt lại rồi đem về sử dụng và nâng niu như báu vật.
-Hư rồi. Đang sửa. Giờ mày có đưa không?
Bảo gầm lên, anh không cam tâm. Trước đây anh thi đỗ Đại học ba mới mua máy tính cho. Con em nam nữ không phân biệt này sao lại được ưu ái nhiều thứ như vậy?
-Không. Em có bài tập cần dùng máy. Không đưa cho Hai đâu.
Từ nhỏ Bảo đã rất ghét Nam, anh chưa bao giờ đối xử với cô như những đứa bạn có em gái khác. Là anh em với nhau nhưng Nam cảm thấy Bảo rất hận mình, ngoài ra thì cô chẳng cảm nhận được gì nữa cả. Lớn lên, điều đó càng được bộc lộ rõ hơn.
-Anh sẽ mách ba mày không lo học mà cứ facebook, yahoo, chát chít. Liệu hồn mà nghe cải lương đi nhóc.
Bảo giở giọng hù dọa. Nói gì chứ cứ đem ông Lâm ra làNamsợ hơn sợ ma. Bảo không có cách trị cô nhưng ông Lâm thì có. Bảo biết rõ, ba mình phản đối kịch liệt chuyện kết bạn qua mạng, với lại Nam còn chưa tốt nghiệp, chắc chắn ba sẽ tịch thu máy tính. Nghĩ đến giây phút cô em gái quỳ dưới chân xin ba thứ lỗi, mắt mũi lem nhem là Bảo sướng rơn cả người. Những gì anh không có được thì con nhóc này đừng hòng có.
-Hai cứ thử mách ba đi! Hai tưởng em không có cách trả lại chắc? Hai lại bị người ta đuổi việc nữa chứ gì? Không có ai đi làm thêm mà như Hai hết. Một tháng bị đuổi đến 9 lần. Đây là lần thứ 10 rồi đó.
Bảo hết lí lẽ cãi lại. Với bản tính nóng nảy từ trong trứng, anh không thể nhã nhặn với khách hàng như yêu cầu thì bị đuổi việc như vậy là còn ít. Nam đá chân Bảo, lách người qua một bên, mở cửa đi vào phòng, bỏ mặc anh ngồi đấy làm mồi cho muỗi. Bảo ôm đầu, hằng ngày phải đối diện với người mình không muốn gặp khiến anh khổ sở. Đợi giấy báo gọi vào kí túc xá trường mãi mà chưa thấy đâu. Ở nhà đụng mặt với con em khác người này không điên mới lạ.
-Con nhỏ kia, mày có ra đây không hả?
Tức giận là Bảo lại làm ầm cả lên, trong phòng Nam đã nhét phone vào tai và bay bổng với điệu nhạc nào đó, cô mặc kệ ông anh mình có gào thét gì bên ngoài. Không có tiếng trả lời tự khác anh sẽ im lặng thôi. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy mà.
-Anh mày xông vô đấy nhóc. Mở cửa ra.
Bảo chỉ giỏi hăm dọaNamthôi chứ có đánh chết anh cũng không bước vào phòng cô dù là nửa bước chân hay cái nhón người nhìn thử. Cứ như phòng của cô làm dơ bẩn bàn chân anh lắm vậy.
17 tuổi, cuộc sống củaNamcó lẽ cũng quá đỗi bình thường như bao đứa bạn cùng trang lứa khác nhưng với cô mà nói, số phận thật quá bất công. Một chút kí ức về mẹ cũng không có, cuộc sống của cô chỉ có ba và anh Hai. Ông Lâm cưng chiều, yêu thương cô bao nhiêu thì Bảo lại ghét cô bấy nhiêu. Ông Lâm gánh vác luôn trách nhiệm làm mẹ, yêu thương Nam thay phần của bà Doanh, cô biết điều đó. Vì thế,Namluôn cố gắng học tập và ngoan ngoãn để ông Lâm vui lòng. Còn Bảo, ánh mắt anh nhìn cô luôn chứa đựng sự chán ghét và khinh khỉnh. Tử tế, hình như hai từ ấy không có trong hệ thống từ điển của anh. Dù vậy,Namrất thương ba và anh Hai. Họ là những người thân duy nhất của cô trên đời này.
Tự hào khi có một người ba kiêm luôn vai trò làm mẹ, lại có anh trai là sinh viên giỏi của trường Đại học Sư Phạm mà ai cũng mơ ước, Nam hãnh diện biết nhường nào. Tuy rằng, thành kiến của Bảo với cô không biết đến bao giờ mới xóa hết được nhưng cô tự nhủ với lòng rằng: mình không làm gì sai và chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có ngày anh Hai thay đổi cách nghĩ với mình.
Điều màNamcảm thấy bực bội nhất lúc này chính là việc mọi người cứ nhận nhầm cô là con trai. Nam thừa nhận một điều rằng, ngoại hình của mình không được hấp dẫn cho lắm. Ở tuổi 17- cái thời kì mà đứa con gái nào cũng chăm chút từng li từng tí cho sắc đẹp của mình thìNamlại vùi đầu vào sách vở và online. Bảo vẫn hay chọc khoáy Nam mỗi khi cô mặc áo dài đến trường, anh nói rằng: “Người đàn bà hai lưng đi học sớm thế!”. Ức lắm chứ! Nam đâu muốn mình như vậy, chỉ tại cơ thể cô nó đã như thế rồi.
Dáng người đã không đẹp thì thôi, cả mái tóc cũng bị Bảo biến thành quả đầu tomboy. Năm 10 tuổi, khi đóNamvẫn còn nuôi mái tóc thật dài và mượt. Ông anh trời đánh kia chơi ác, nhân lúc cô ngủ cầm kéo cắt sạch tóc của cô. Ông Lâm đã đánh Bảo rất đau bởi trò nghịch dại ấy và ông đưaNamđến tiệm cắt tóc cho người thợ ở đó tỉa lại một lần nữa. Mái đầu tomboy ngắn cũn ấy đã theoNamsuốt từ dạo đó đến giờ. Nhiều lúc cô muốn nuôi tóc dài nhưng giờ nghĩ lại thấy không cần nữa. Tóc có dài cũng chẳng hợp với dáng người của cô. Thôi thì cam chịu cho nó cân xứng.
Cùng Chuyên Mục