- Đấy là Nick muốn,chứ không phải tớ!
- Cậu định để mặc mọi chuyện mà không tìm hiểu rõ ràng à? Tớ nghĩ Nick có lý do của cậu ấy.
- Thế cậu muốn tớ phải làm sao? Chạy đi tìm Nick và hét to lên rằng tôi nhớ anh đến phát điên à ???
- Nhiều khi cũng phải như vậy đấy,cô bạn
- Ý kiến ngu xuẩn nhất tớ từng nghe – Jess cười,nhưng nghe chẳng vui chút nào
- Cậu có đang thực sự ổn không đấy? – Helena hỏi giọng lo lắng
- Tớ ổn mà…!
- Cậu yêu Nick đúng không…?
- Tớ không biết – cô chợt cười phá lên – nhưng nếu đó là sự thật thì chắc chắn anh Max sẽ giết tớ.
- Thôi nói những chuyện vớ vẩn đi! nghe này,tớ sẽ sắp xếp để xuống đó với cậu
- Cậu thật tử tế Helana, nhưng tớ ổn mà, cậu không nghe tớ cười giòn giã thế sao?
- Cậu cười chẳng bình thường – giọng Helena cương quyết – để cậu 1 mình trong lúc này tớ không yên tâm chút nào!
- Thôi được rồi,chịu thua cậu đấy,dù gì tớ cũng đang rất cần cậu…
- Tớ biết,đồ ngốc…!
•————- † ————–•
Nick cảm giác 3 ngày vừa trôi qua như 3 năm, anh như người mất hồn, suốt ngày nhốt mình trong phòng,tìm những việc vặt vãnh để giết thời gian. Nick vớ lấy quyển sách “Em ở đâu” của Marc Levy trên kệ,định cùng nó để qua nhanh ngày hôm nay, nhưng 1 hồi lâu sau anh cũng đành chán nản đóng quyển sách lại khi tự nhận ra mình đã đọc 1 trang trong 10 phút và 3 dòng chữ đến hơn cả 10 lần. Nick cau có ném mạnh quyển sách xuống sàn, anh đứng phắt dậy,tiến thẳng ra cửa. Ngày đầu tiên kể từ khi rời xa Jessica, anh mới bước ra ngoài, cảm giác cô đơn quấn lấy anh,khiến những bước chân thật nặng nề…
Nick đi đến ngọn đồi ấy, dưới gốc cây cổ thụ to lớn như gã lực sĩ, nơi Jess và anh hay ngồi nói về đủ thứ chuyện trên đời, Jess kể huyên thuyên cho anh nghe về cuộc sống của cô trên New York như thế nào,về việc học,về những người bạn mới,về Helena,về ước mơ,…Nick nhớ có lần Jessica đã giận anh chỉ vì anh phì cười về ý nghĩ muốn làm nhà văn của cô…
Rồi anh chợt lấy trong túi ra chiếc móc khóa hình bông hoa tuyết, anh ngắm nó 1 cách âu yếm trong lòng bàn tay,như thể Jessica đang hiện diện trước mắt anh, lòng Nick bồi hồi, xao xuyến khi nhớ đến những giây phút được bên Jess dưới mùa tuyết rơi…anh tự trách mình vì đã đến đây,nó khiến anh nhớ cô nhiều hơn…anh nhắm mắt lại, ngậm ngùi nhận ra rằng…anh không thể nào sống thiếu Jessica….
•————– † ————–•
5 ngày sau….
- Jessica dậy đi nào con gái
Jess mơ màng mở mắt,cô cười hiền khi thấy mẹ đang ngồi vuốt tóc mình
- Chào buổi sáng mẹ yêu,có chuyện gì mà kêu con dậy sớm thế?
- Mẹ có tin vui muốn báo cho con…
- Tin vui gì ạ? – cô hỏi nhưng không mấy quan tâm,đối với cô bây giờ đâu còn gì đáng vui nữa
- Max về rồi,con à – bà nói sau hồi im lặng
Mắt Jessica chợt mở to,cô với vội lấy chiếc điện thoại xem lịch,rồi buông nó xuống 1 cách thất vọng…hôm nay là ngày Max sẽ trở về. Giọng nói ấm áp của mẹ chen ngang làm đứt quãng những suy nghĩ rối bời đang hiện lên trong Jessica:
- Con sao thế…?
- À con không sao… – giọng Jess yếu ớt
- Max đang ở dưới phòng khách chờ con,dậy chuẩn bị rồi xuống gặp cậu ấy nhé
- Vâng,con xuống ngay
- Mẹ yêu con,mẹ xuống trước đây – bà hôn lên má con gái
- Con cũng yêu mẹ – Jess cười,tự dưng cô thấy đỡ nặng nề hơn 1 chút…
Nhưng khi bà Sarah vừa bước ra khỏi phòng, Jessica đột nhiên cảm thấy ngạt thở,cô gồng mình nắm chặt bàn tay,run run, môi tái nhợt vì mím quá chặt…cô phải đối diện với Max như thế nào đây…? Cô thậm chí không hề nhớ anh và chẳng mong anh quay về,nếu bây giờ được quỳ xuống trước mặt Max để xin lỗi,chắc cô sẽ làm ngay.
Max gọn gành,đĩnh đạc với chiếc áo sơ mi trắng cách điệu bỏ thùng trong chiếc quần jean màu xanh đen,anh có vẻ đen hơn 1 tý, nhưng vẫn còn rất bảnh bao với mái tóc vuốt gel láng cón. Khi vừa trông thấy Jessica, anh mừng rỡ chạy đến ôm lấy người yêu, Jess cảm giác thật ngượng và khó chịu, cô khéo léo đẩy nhẹ anh ra và bắt chuyện với anh:
- Chào anh…anh khỏe không?
- Anh khỏe, còn em? 3 tháng sống xa anh như thế nào? – Max cười
Tim Jessica đột nhiên co thắt lại,cô cố giữ cho nét mặt tự nhiên và vừa cười vừa nói như thể điều đó sẽ che giấu được cảm xúc của mình
- À…em khỏe, 3 tháng vừa qua… cũng không tệ lắm…!
- Không tệ? Nghe có vẻ không được vui nhỉ, Nick có sang chơi với em không?
- Có – Jess lại cảm thấy ngạt thở
- Ừm thế thì tốt, tính nết nó thất thường,hy vọng nó không làm em buồn
- Vâng…Sao anh không kể cho em nghe chuyện việc làm của anh đi – Jess kéo tay Max ngồi xuống,cầu mong sao cho anh đừng nhắc đến Nick nữa
- Cũng bình thường em à,ngoài việc ngắm mấy đứa trẻ cười đùa thì chẳng có gì vui cả,nó chỉ làm cho anh nhớ em nhiều thôi
- Vâng…
- Em có vẻ ít nói hơn nhỉ,hôm nay em có gì để kể anh nghe không? – Max nhìn Jess vẻ dò hỏi
- Em nghĩ em hơi mệt 1 tý – cô lảng tránh ánh mắt của anh – nhưng em ổn,anh đừng bận tâm
- Ừm, Jessica này,anh có chuyện muốn nói với em
- Chuyện gì vậy anh?
- Mình quen nhau cũng đã gần 4 năm rồi,đúng không em?
- Vâng.
- Anh nghĩ chừng đó thời gian đủ để mình hiểu nhau… và Jessica à,em là cô gái hoàn hảo trong mắt anh…em biết không?
- Vâng – Jess đáp hờ hững
- Vì thế…sao chúng ta lại không cưới nhau nhỉ – Max cười tươi,tay anh từ từ mở nắp chiếc hộp nhỏ bằng nhung,1 chiếc nhẫn sáng lấp lánh hiện ra…ánh mắt Jessica thì tối sầm lại…
- Sao…?? Cưới?? Anh có nghĩ là quá sớm không???
- Không, anh thì thấy đây là thời điểm phù hợp. Anh đã đợi em những 3 năm,Jessica à,chúng ta xa nhau ngần ấy thời gian và vẫn quen nhau đến tận bây giờ; những lá thư ngày ấy giúp ta gắn bó với nhau giữa hàng ngàn cây số .Điều đó mới đáng quý….
- Em biết…nhưng em muốn suy nghĩ thêm…
- Ừ,không sao…,anh đợi câu trả lời của em
Hai người trò chuyện thêm vài câu nữa thì Max về, còn Jessica thì vẫn ngồi thừ ra đấy. Mọi chuyện đến quá nhanh như 1 cơn bão cuốn phăng tất cả mọi thứ, khiến cô không biết mình phải làm gì trong tâm trạng rối bời như thế này. Phải chi Jess được tan biến thành bọt biển giống như nàng tiên cá khi nàng bất mãn về tình yêu của hoàng tử…Jess sẽ tan biến ngay… Cảm giác có lỗi với Max lại dần chất chứa trong cô, cô không ngờ anh lại yêu cô đến thế, càng nghĩ cô càng thấy ghét bản thân mình kinh khủng. Jess dằn vặt mình 1 hồi lâu,rồi cô lại tự hỏi :” Nếu mình đồng ý cưới Max thì có bù đắp được cho anh ấy không? Nhưng còn Nick..? Không! Nick đã rời xa mình thật rồi…” Và đây không biết là lần thứ mấy cô khóc khi nghĩ về Nick… Tối hôm đó,sau khi đã nói chuyện với mẹ và Helena ,cô quyết định gọi cho Max trước sự ngỡ ngàng, lo lắng của 2 người phụ nữ cô yêu quý nhất đời ấy
Nick thường xuyên vắng nhà từ ngày Max trở về, và anh chỉ về nhà vào đêm khuya khi chắc chắn Max đã ngủ, nếu không Nick sẽ ngồi suốt ở ngoài cửa,rít vài điếu thuốc để giết thời gian,đồng thời cũng xua tan bớt đi sự lạnh giá của cơ thể lẫn bên trong tâm hồn của anh. Có nhiều đêm, Daniel phải đưa Nick về nhà trong bộ dạng say khướt, mẹ Nick – bà Lisa phải ra dìu anh vào nhà. Đến lần thứ 4,khi bà đang dìu Nick vào phòng thì bắt gặp Max đang đứng ở chân cầu thang, Max nhăn mặt nhìn cậu em trai,anh quay sang mẹ:
- Nó lại say à mẹ?
- Ừ,mẹ chưa bao giờ thấy nó như vầy cả – vai bà run run vì sức nặng của Nick
- Đã 4 ngày liên tiếp rồi! – Max nổi giận – lúc nào cũng về ngay 1,2 giờ sáng! Nó định như thế này đến bao giờ?!
- Con bình tĩnh nào, mẹ nghĩ nó đang rất buồn về chuyện gì đó…
Cùng Chuyên Mục