- Làm sao con có thể bình tĩnh được cơ chứ, chẳng ra sao cả! – Đoạn anh quay lưng đi thẳng lên phía cầu thang, tiếng bước chân nặng nện xuống sàn như muốn nói cho Nick biết rằng, cậu đang làm anh vô cùng tức giận.
Đêm hôm sau, Nick lại về nhà trong bộ dạng như thế. Nhưng lần này dường như Max đã đợi sẵn em trai sau cánh cửa. Khi tiếng xe dần lớn,anh chầm chậm mở cánh cửa ra,2 tay khoanh lại nhìn chằm chằm vào Nick đang ngồi dựa đầu vào kính xe. Daniel định mở cửa xe để kéo tay Nick lên vai mình thì Max đã nhanh chóng chạy đến,chạm nhẹ vào tay anh
- Cứ để nó ngồi trong đấy, anh muốn nói chuyện với cậu 1 tý
- Vâng? – Daniel bỏ tay khỏi cửa xe
- Trước hết anh cám ơn cậu vì đã đưa nó về nhà…suốt 5 ngày nay, thật là phiền cậu quá
- Không có gì đâu anh, em cũng coi Nick như người trong gia đình rồi
- Anh cũng coi cậu như em trai mình,Daniel – Max đặt tay lên vai Daniel
- Ôi, em rất vui vì điều đó
- Hm…vì thế cậu có thể nói cho anh nghe Nick đang có chuyện gì không?
- Em nghĩ chắc nó đang bị “tác dụng phụ” của tuổi dậy thì – Daniel cười
- Không đùa đâu Daniel! – Max khoanh tay lại – Anh chưa từng thấy nó như vậy bao giờ,cậu có tin không? Gần cả tuần nay anh và nó nói chuyện với nhau chưa được đến 5 câu! Anh nghĩ nó đang tránh mặt anh.
- Sao anh nghĩ thế?
- Linh cảm của anh về nó luôn đúng.
Daniel im lặng,anh đút tay vào túi quần để những luồng suy nghĩ lướt qua trong tâm trí anh…anh có nên nói cho Max biết không…? Anh đã phát ngán với việc lúc nào cũng thấy Nick chán nản,suy sụp tinh thần như thế. Nếu chuyện này trôi qua trong sự câm lặng,sau này sẽ sinh ra bi kịch thật sự, thà rằng giải quyết ngay từ bây giờ…Đoạn anh nhìn Max chằm chằm,rồi thở mạnh 1 hơi dài, nghiêng đầu sang 1 bên như thể cố tìm những từ ngữ nào hay nhất để nói ra:
- Có thể…Nick sẽ giết em; nếu nó biết em nói cho anh nghe điều này. Nhưng Max à – Daniel nhìn thẳng vào mắt Max – anh là người anh trai tốt,em tin anh sẽ hiểu cho Nick và hiểu cho 1 người nữa…
- Nghe có vẻ như cậu sắp phản bội bạn bè – Max nhướng mày
- Không, em nghĩ em đang làm đúng,vì đôi khi người trong cuộc cũng không thể nhìn ra được cách giải quyết tốt nhất
- Ừm được rồi em trai, mình vào nhà rồi nói tiếp nhé,giờ thì phụ anh đỡ thằng nhóc kia vào nhà nào – Max vỗ vai Daniel, bước về phía cửa xe
- À…trước khi nói ra,em muốn hỏi anh 1 điều…
- Cậu cứ hỏi đi.
- Jessica…cô ấy dạo này như thế nào ?
- Cô ấy có vẻ khác trước nhiều, hay buồn, ít nói, không cởi mở với anh như trước nữa – Chợt Max nheo mắt – nhưng sao cậu lại đề cập tới Jessica…?
Daniel thở dài, kiểu như điều cậu nghi ngờ đã trở thành sự thật…
2 người vào nhà, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách trò chuyện rất lâu sau khi đã đặt Nick nằm yên trên chiếc giường êm ái. 3 giờ sáng…Daniel ra về, Max vẫn ngồi bất động…anh khom người xuống, 2 tay thì ôm lấy đầu. Chuyện gì đang diễn ra thế này…?
Chương 5 : Bức tường vô hình
Nick ngồi yên trên chiếc ghế bành,nhìn chăm chăm vào cuốn lịch trên bàn với đôi mắt ưu tư. Chỉ còn 1 tuần nữa là Max sẽ về…nghĩ tới đó bỗng dưng anh lại thấy lòng ray rứt, anh vừa cầu mong cho thời gian trôi nhanh đi nhưng cũng ước sao cho nó trôi chậm lại…Nick biết những cảm xúc trong anh bây giờ là sai trái và không bao giờ có hy vọng… Đứng lên lại ngồi xuống,tay giữ khư khư chiếc điện thoại, Nick rất muốn nhắn tin cho Jessica nhưng anh không thể…anh không ổn định được cảm xúc của mình,nhiều lần anh định vuốt tóc cô và muốn ôm cô vào lòng ,nhưng sau đó liền khựng lại như thể bị hóa đá. Lý trí của anh không cho phép anh làm điều đó, làm những điều gì có lỗi với Max. Lý trí của anh chính là bức tường vô hình ngăn cách giữa anh và Jess…
Chiếc điện thoại bất ngờ rung lên, Nick thất vọng khi thấy không phải số của Jessica, mà là Daniel – anh chàng tinh nghịch với vóc dáng khá thấp,có nụ cười tươi như Max, bạn thân nhất của Nick
- Alo?
- Này, đang làm gì đấy – giọng Daniel hồ hởi,âm thanh xung quanh rất ồn ào
- Đi lòng vòng trong nhà thôi
- Chán thế, ra quán bar Night chơi đi
- Tao không có hứng thú chút nào – Nick vừa nói vừa nghĩ đến những thứ âm thanh như búa bổ trong điện thoại
- Rủ em Jessica gì của mày theo ,hết chán chứ gì!
- Không,tao không đi đâu – Nick thở dài
- Cho mày 10 phút chuẩn bị,còn không tao sẽ tới nhà mày và lôi cả đôi đi luôn đấy,vậy nhé,cúp đây!!
Nick vừa nhắn tin cho Jessica vừa muốn đấm cho Daniel 1 phát, sau nửa tiếng cô đã có mặt trước cửa nhà, Nick nheo mắt nhìn chiếc áo bó sát và chiếc quần ngắn cũn cỡn của Jess rồi mở cửa cho cô bước vào xe, 2 người hôm nay khá im lặng,không đùa giỡn với nhau như ngày thường…Khi đến nơi, anh nắm tay Jessica đi tìm Daniel giữa đám người đang nhảy nhót với những ánh đèn mờ mờ…những lúc như thế này,cô luôn có cảm giác như cô không sợ bất cứ thứ gì trên đời này nữa,vì đã có bàn tay to lớn, ấm áp dìu dắt và bảo vệ cô,cái cảm giác này…Jessica chưa bao giờ nhận được từ Max… Cả 2 tiến về phía Daniel đang đứng vẫy tay,vừa thấy Nick,anh ta đã reo lên:
- A ha,chào , đến sớm hơn tao tưởng đấy – rồi anh nhìn sang Jessica – còn đây là…?
- Jessica! – Nick tiếp lời
- Ồ, rất vui được gặp cô,Jessica,tôi là Daniel – anh chìa tay ra phía trước với nụ cười dễ mến
- Tôi cũng rất vui được gặp anh, tôi nghe Nick nói về anh đã lâu rồi – cô bắt tay Daniel cùng nụ cười rạng rỡ
- Nick liếc mắt sang cậu bạn mình:
- Bắt tay đâu phải kiểu của mày đối với người mới quen nhỉ?!
- Đối với người đẹp thôi – Daniel lém lỉnh
Daniel là người rất vui tính, anh có thể nói hàng giờ đồng hồ mà không biết mệt,nhìn Nick lắng nghe và cười khi nói chuyện với Daniel, Jess cũng hiểu tại sao 2 người lại thân như thế. Cô ra hiệu với Nick rằng cô muốn đi vào nhà vệ sinh. Cô chen lấn bước đi giữa rừng người, ngột ngạt thật, không gian khá tối khiến Jess khó nhìn rõ mọi thứ,nhìn vào bàn tay trơ trọi của mình mà cô thầm ước phải chi lúc này có Nick nắm lấy bàn tay cô và dắt cô đi…nhưng liệu sau 1 tuần nữa,anh có còn nắm tay cô nữa không? anh có còn khoác vai cô và kể chuyện cho cô nghe nữa không? Mãi nghĩ vẩn vơ, cô vấp phải chân 1 người nào đó, vô tình đẩy cô gái phía trước té nhào, ly rượu trên tay cũng đổ hết xuống sàn,dính 1 vệt dài vào áo. Jess hoàn hồn, đỡ cô gái ấy đứng lên và xin lỗi rối rít. Nhưng cô thoáng giật mình khi nhận ra cô gái mình vữa đỡ lên là…Kate…!
- Lại là …cô…!!?? – Kate gằng giọng tức giận
Jessica thấy hả hê về chuyện vừa xảy ra hơn là hối hận,vì Kate đáng bị gấp 10 lần như thế…
- Dù sao tôi cũng xin lỗi rồi – Jess đáp hờ hững
- Xin lỗi là xong? Mày làm tao té nhào ra sàn,làm vấy rượu vào chiếc áo đẹp của tao,mày nghĩ mày xin lỗi là xong với tao sao?
- Thật ra…nếu biết là cô,tôi đã không xin lỗi đâu…!
- Cái gì? Con điên này, mày trơ tráo đến thế à? – gương mặt ả đỏ gắt
- Jessica khoanh tay nhìn Kate đang tức giận như vịt Donald bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng rất buồn:
- Tôi rất ghen tỵ với cô, cô không biết là cô đã từng có thứ tôi muốn như thế nào đâu…Nhưng có 1 điều cô nên biết rằng tính cách cô thật đáng ghét, cô chẳng xứng đáng với điều cô từng có và tôi chẳng ưa cô chút nào,Kate à.!
Như núi lửa phun trào, Kate trợn mắt lên,khiến đôi mắt xếch của ả trông dị hợm, ả tiến đến gần đưa tay lên định tát Jessica, nhưng đã có 1 bàn tay kịp thời ngăn chặn
- Nick…? – Jess thì thầm và đôi mắt cô sáng lên khi thấy anh
- Này Kate,có chuyện gì từ từ giải quyết, sao lại đánh cô ấy? – Nick vừa nói vừa nép Jessica vào lòng mình
- Nó cố ý xô em ngã, lại còn làm vấy rượu vào áo em,sau đó lại còn không chịu xin lỗi,anh xem có đáng tức giận không chứ…? – Ả làm ra vẻ đáng thương
Cùng Chuyên Mục