“Đợi... Đợi một chút!”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta không cho là chuyện này cùng làm Sơn đại vương có quan hệ gì!” Hắn vẫn không chịu buông tha, bất quá nghe giọng nói đã mềm hoá rất nhiều.
“Đương nhiên là có quan hệ. Chúng ta làm sao biết ngươi có phải hay không muốn nhân cơ hội này tới diệt Cuồng Phong trại chúng ta?” Tiểu Mễ nói hợp tình hợp lý.
“Ta giống loại tiểu nhân đó sao?” Đức Chiêu có chút tức giận bị người vu tội như thế.
“Rất khó nói.” Tiểu Mễ mỉm cười nói.
“Đúng.” Lôi Diệt Thiên cũng phụ họa thê tử.
Đức Chiêu vẻ mặt hết sức khó coi. Đôi vợ chồng một đáp một xướng, rõ ràng không đạt mục đích sẽ không dừng tay.
Hết lần này tới lần khác hắn lại phải cầu người...
“Nói đi.” Tiểu Mễ kéo tướng công ngồi xuống, sau đó hướng nha hoàn nháy mắt.
Tiểu nha hoàn hiểu phu nhân muốn ăn điểm tâm, lập tức đi chuẩn bị.
Thật lâu không có chuyện vui để nghe, lần này nàng cần phải vừa ăn điểm tâm, vừa nghe một chút chuyện xưa của hắn...
“Nói đi.” Lôi Diệt Thiên thay hắn bắt đầu.
“Nói thì nói!” Đức Chiêu tức giận ngồi xuống, nói đến một tháng trước hắn gặp Mộng Tiểu Trúc chính là buổi chiều nọ...
Chương 2
Ngày này, như thường ngày, Đức Chiêu một mình bái lạy ở một Miếu Quan m nổi danh ngoài thành, bái lạy xong, hắn đi ra phía sau.
Phía sau này mặc dù không có hùng vĩ như Ngũ Nhạc*, nhưng cũng có một cảnh phong tình.
0
Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, một tòa núi cao ngạo đứng vững trong trời đất, có một loại kiêu ngạo cô độc cùng ngang nhiên, làm trong lòng người ta bất giác sinh ra cảm động khó nói rõ.
Mặc dù trong nhà cũng có tạo cảnh núi hồ giả, nhưng đi tới vùng đại sơn nước biếc này hít thở không khí tự nhiên, có một loại cảm giác cực kỳ khác nhau.
Một người cảm giác thật tốt, cảm giác thật tự do, cảm giác thậ tuyệt, cảm giác tốt ──
“A!”
Hắn quá mức chuyên chú thưởng thức phong cảnh bốn phía, không chú ý tới cái hố phía trước, bước đi vô tư, thế là rơi vào trong hố.
“A...” Hắn muốn đứng lên, lại phát hiện chân mắt cá chân của mình bị thương, nếu di chuyển sẽ đau đớn hơn.
“Đáng chết, là ai đào cái hố này?! Để Bổn vương biết, ta nhất định đem hắn lôi đi chém!”
“Nha! Thật sự bắt được con mồi!”
Thanh âm của một cô gái từ đỉnh đầu hắn truyền đến, hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt vậy mà không kìm hãm được khóa lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn kia...
Trên mái tóc đen nhánh cắm một cây trâm hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, hai hàng lông mày tựa như liễu rủ, đôi mắt vừa to vừa tròn, lấp lánh như sao, sống mũi thẳng khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch, tựa như củ ấu.
Hiển nhiên là một nhân nhi thanh lệ tinh xảo...
“Ừ! Nàng mau cứu ta lên đi!” Hắn ra lệnh.
Mộng Tiểu Trúc nghiêng đầu, tựa hồ đang suy tư điều gì.
“Nàng còn do dự cái gì? Mau gọi người cứu ta lên!” Đức Chiêu tức giận. Xem ra nàng bất quá chỉ có cái vỏ đẹp, tiểu oa xinh đẹp không có cái đầu.
“Ta ──”
Lời của nàng bị một cô gái khác cắt đứt, “Tiểu thư, nàng bắt được cái gì?”
“Ta... Ta bắt được...”
Hương Nhi ghé đầu vừa nhìn, biết nguyên nhân tiểu thư nói lắp. Bởi vì nàng cũng bị hù dọa ──
Tiểu thư bắt được một nam nhân?!
“Tiểu thư, thảm rồi, hại người...” Hương Nhi trong lúc nhất thời cũng tay chân luống cuống. Mà vẻ mặt nam nhân trong động kia cũng thật là đáng sợ...
Ánh mắt Mộng Tiểu Trúc rơi vào trên người nam tử xinh đẹp trong động nói, “Nhưng thầy tướng số nói phải giữ chặt con mồi đầu tiên mang về nhà, nuôi ba ngày mới có thể thả ra, nếu không nhà chúng ta sẽ có chuyện bất hạnh phát sinh...”
“Tiểu thư, đây không phải là một tiểu động vật, đây là một nam nhân!” Hương Nhi tay run rẩy chỉ vào quý công tử trong động đã giận đến đỉnh đầu bốc khói.
“Nhưng...”
Thấy hai nữ nhân này ở trên đầu hắn đối đáp, Đức Chiêu nóng nảy, chân cũng càng ngày càng đau, khiến hắn hắn càng thêm nổi giận.
“Nữ nhân ngốc, nàng đào một cái hang hại người lớn như vậy, cẩn thận ta báo quan bắt nàng trị tội!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
Mộng Tiểu Trúc nhìn “Con mồi” của nàng. Công tử này dáng dấp thật anh tuấn, nàng cảm thấy hắn là đại soái ca có thể nhìn cả đời cũng sẽ không chán.
Bất quá nàng không thích ánh mắt hắn nhìn người ── lạnh như băng lại ngạo mạn, tuyệt không ưa thích.
“Hố là ta đào thì thế nào? Ta đâu có bảo ngươi nhảy xuống! Là ngươi ngốc, đi không chú ý... Nếu ngươi hại nhà ta xảy ra chuyện gì, ta mới không tha ngươi!”
“Nàng đã làm sai, còn hùng hồn như vậy?!” Hắn giận đến gầm nhẹ.
Mộng Tiểu Trúc ấp úng, “Ta...”
“Đào hố trước, chẳng lẽ nàng muốn có người té xuống?”
Nàng lắc lắc đầu nhỏ.
Hắn muốn té xỉu.
“Vậy bây giờ bởi vì nàng đào hố hại bổn thiếu gia té xuống, còn bị trật chân, nàng phải thấy áy náy mà nhanh một chút cứu ta lên!”
Nàng mở to mắt, dùng sức gật cái đầu nhỏ.
Cuối cùng còn có chút cứu giúp... Đức Chiêu lúc này mới thoáng hết giận.
“Vậy còn không mau tới cứu ta?!”
Hắn gầm nhẹ một tiếng làm cả người nàng lập tức bật lên.”A!”
Mộng Tiểu Trúc đang muốn gọi Hương Nhi cùng nàng đi tìm cứu binh, lại bị hắn lần nữa gọi lại. “Chờ một chút.”
“Ngươi thật phiền, muốn ta tìm người cứu ngươi, còn gọi bọn ta lại... Ngươi thật khó ở chung đó.”
“Ta khó ở chung?!” Đức Chiêu lần đầu bị người khác nói khó ở chung, hơn nữa còn là một nữ nhân ngốc như vậy.
Hừ, nàng không để cho hắn đi lên, hắn nhất định giết nàng!
“Ta làm sao biết nàng có bỏ đi hay không, vứt ta ở đây tự sinh tự diệt?”
“A!”
“Để dự phòng vạn nhất, nàng ở lại, kêu nha hoàn nàng đi cầu cứu.”
“Này...” Mộng Tiểu Trúc cắn môi dưới, nhìn Hương Nhi.
“Tiểu thư, nhìn dáng vẻ cùng cách ăn mặc của hắn, không giống hạng người bình thường... Để chuyện không ầm ĩ lên, nàng ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, để ta đi gọi người cho.” Hương Nhi nhỏ giọng nói bên tai tiểu thư.
“Nhưng...”
“Tiểu thư, đừng nhưng là. Nàng nhớ kỹ. Chớ chọc giận hắn, nếu không hắn nói với lão gia, chúng ta liền thảm.” Hương Nhi dặn dò.
Thật ra thì nàng là vì mình mới suy nghĩ, bởi vì một khi sự việc đã bại lộ, xui xẻo nhất định là nàng nha đầu này.
“Đúng rồi! Nếu bị cha biết, vậy ta lại không thể ra ngoài.” Nàng cũng không thể chịu nổi không được ra ngoài chơi!
“Vậy ──”
“Các nàng đang nói chuyện phiếm sao?” Đức Chiêu không nhịn được rống to.
“Hương Nhi, nàng nhanh đi.” Mộng Tiểu Trúc đẩy đẩy nha hoàn.
“Dạ.” Hương Nhi chạy lên phía trước mấy bước lại chạy về, “Tiểu thư, nhớ đó! Đừng chọc hắn tức giận có thể hắn sẽ tha chúng ta, sẽ không đi nói cho lão gia.”
“Được.” Nàng dùng sức gật đầu.
Không được chọc hắn tức giận nữa, không được...
“Này! Đi tìm người chưa?” Trong hố lại truyền tới tiếng gầm nhẹ không hề vui mừng.
“Có có có, Hương Nhi đi.”
Nam nhân đó thật hung dữ! Nàng muốn về nhà...
Nàng nhìn bốn phía, không có chỗ để ngồi. Hôm nay nàng mặc bộ đồ mới ra ngoài, không thể tùy tiện ngồi dưới đất, nếu không làm dơ y phục sẽ không tốt...
Nàng đang suy nghĩ nhiều việc, nam nhân dưới hố lại rống lên, “Này! Nàng đang làm gì?”
Cùng Chuyên Mục