“Ta cũng không phải là cố ý...”
“Ta mặc kệ!”
Gì chứ, nam nhân này thật là ngang ngược bá đạo, không nói đạo lý... Đại bạo quân!
Hương Nhi ơi Hương Nhi, nàng nếu không tới, tiểu thư ta chỉ sợ sẽ bị nam nhân đáng sợ trước mắt này từng miếng từng miếng nuốt sạch vào, chết không toàn thây...
Tâm tư của nàng đều bị hắn đoán được, trên khuôn mặt tuấn mỹ của nhếch lên một nụ cười xấu xa. “Hiện tại nàng kêu trời không đáp, gọi đất không linh...”
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng cảnh giác sợ hãi hỏi.
“Cho nàng một chút trừng phạt nhỏ!” Hắn thô lỗ đem nàng đặt trên đùi của mình, bàn tay không thương tiếc, nặng nề đánh một cái lên mông nhỏ của nàng.
“Thật là đau! Tại sao ngươi đánh ta... A!” Lại một cái.
“Chuyện cho tới bây giờ, nàng cư nhiên một chút ăn năn cũng không có, nàng nói nàng có đáng đánh hay không?”
“Từ nhỏ đến lớn cũng không có người đánh ta, ngươi dựa vào cái gì?” Nước mắt nhục nhã tụ lại trong mắt, dường như sắp tràn mi.
“Được lắm, bổn công tử cũng chưa bị người đánh, chúng ta coi như huề nhau.”
“Không công bằng! Ta mới đánh ngươi một cái, ngươi lại đánh ta nhiều như vậy... A!” Nàng còn chưa nói xong kháng nghị, cái mông lại bị đánh một chưởng.
“Nói xin lỗi!”
“Ta...”
“Không nói ta liền ──” Hắn lại giơ cao tay.
“Được rồi được rồi! Thật xin lỗi...”
“Nói tất cả đều là lỗi của nàng.”
“Tất cả đều là lỗi của ta...” Mới là lạ! Nàng ở trong lòng nói thêm hai chữ.
“Nói nàng tên là gì.”
“Nàng tên là gì.” Nàng cũng không suy nghĩ nhiều liền nói theo hắn.
“Nàng là heo sao!”
Vừa một tiếng rống giận dữ dội, nàng mới lấy lại tinh thần phát hiện mình vừa mới ──
Quá mất mặt!
“Nàng căn bản cũng không có tâm hối cải!”
“Ta có... A! Chờ một chút, ta biết sai rồi.” Nàng vội vàng cầu xin tha thứ, nếu không tay hắn lại đánh xuống, cái mông của nàng sẽ lại đau lắm.
“Đem tất cả của nàng nói cho ta ── Còn có tên của nàng.” Hắn đặc biệt ra lệnh.
“Được, ta nói... Có thể cho ta đứng lên nói không?”
“Không được, cứ như vậy nói.”
“Cái gì?”
“Có vấn đề sao?”
Khẩu khí của hắn kinh khủng như vậy, cho dù nàng có nhiều vấn đề hơn nữa cũng coi như không.
Vì vậy Mộng Tiểu Trúc không thể làm gì khác hơn là nằm trên đùi một nam nhân nàng biết chưa lâu, nói nàng đi miếu xem số mạng...
Đức Chiêu nghe xong, không nhịn được phun ra lời bình, “Mộng Tiểu Trúc, nàng thật không phải ngốc thông thường.”
“Không cho phép ngươi mắng ta ngốc!” Nàng thật tức giận!
“Lời thầy tướng số nói nàng cũng tin, đây là cái ngốc thứ nhât. Thứ hai, nếu quả thật muốn đào hố bắt con mồi về nhà nuôi ba ngày, sau đó sẽ thả ra ──”
“Đúng vậy, nếu không nhà ta sẽ phát sinh đại sự.”
“Lúc ta nói chuyện không cho phép xen vào.” Hắn không vui nói.
“A.” Nàng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn câm miệng.
Đức Chiêu thấy nàng thuận theo như thế, hài lòng nói tiếp, “Nếu quả thật là như vậy, vậy nàng đào hố quá lớn... Nàng không sợ người khác rơi xuống sao?”
“Ngươi thật thông minh! Lúc đầu ta chỉ đào cái hố nhỏ, lại sợ con mồi không tới, cho nên càng đào lại càng lớn, càng đào càng sâu... Như vậy nhất định động vật gì cũng bắt được.”
Nghe nàng nói ý tưởng ngây thơ như thế, bình thường hắn nhất định sẽ cười ha ha, còn có thể sờ sờ đầu nhỏ của nàng. Nhưng bây giờ ──
“Nàng cảm thấy bây giờ nàng có bắt được “Tiểu động vật” gì sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mộng Tiểu Trúc giãy giụa bò dậy, mà lần này hắn không có ngăn cản. Thấy nàng hai tay vuốt cái mông nhỏ đau đớn, trong lúc nhất thời, hắn có ý tưởng phóng đãng──
Hắn muốn dùng hai tay của mình giúp nàng...
Mộng Tiểu Trúc trừng mắt trước khuôn mặt anh tuấn, xoay người muốn trèo lên khỏi hố, nhưng tay hắn túm lấy quần của nàng, dùng sức xé ra ──
“A!”
Nàng lại ngoan ngoãn trở lại trong động, đồng thời lại một lần nữa đè trên người hắn.
“Nàng coi ta là cái đệm đúng không?” Hắn tức giận.
“Ngươi để cho ta leo lên, ta sẽ gọi người tới cứu ngươi!”
“Không được! Nếu giống như nha hoàn của nàng một đi không trở lại, vậy ta không phải phải ở chỗ này chờ chết?”
Nàng cho là hắn là ngu ngốc sao?
“Nhưng ──”
“Ngồi xuống!”
Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn. Chẳng qua là hố này cũng không lớn, muốn hai người giữ một khoảng cách cũng không thể.
Hắn xa lạ, nhiệt độ nam tính nóng rực xuyên thấu qua, làm nàng cảm thấy một trận bất an. Nàng nghĩ đến lời hắn nói, nếu như không có người đến cứu bọn họ, vậy...
Nàng một mình suy nghĩ miên man, nước mắt sợ hãi vô thanh vô tức rơi xuống, nhiều giọt nước mắt hơn rơi trên váy trắng của nàng.
Đức Chiêu vốn còn muốn mắng nàng, ăn hiếp nàng một chút, muốn phát tiết một bụng hỏa khí của mình, nhưng hắn nhìn nàng cúi đầu thật thấp, bả vai còn bất chợt run rẩy ──
Chương 3
Hắn nâng cằm nàng lên, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập nước mắt, trong nháy mắt, tất cả lửa giận hoàn toàn dập tắt.
“Tại sao nàng khóc?” Khóc đến hắn tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống.
“Ta không nhịn được chứ sao...” Nàng nghẹn ngào nói, lệ không khống chế được cuồn cuộn chảy xuống.
Trước kia cho dù nữ nhân có khóc chết trước mặt hắn, hắn cũng không có bất kỳ thương hại trong lòng, bởi vì hắn ghét nhất là nữ nhân khóc sướt mướt.
Nhưng người này... Tiếng khóc đứt quãng bên tai giống như cây kim, một nhát lại một nhát đâm vào đầu của hắn ──
“Đừng khóc, khóc cũng vô ích!”
“Oa ──”
Hắn nói chưa dứt lời, hắn vừa nói, nàng lại càng khóc lớn.
“Nàng... Đừng cho là ta không có cách trị nàng! Ta...” Đáng giận! Sao hắn lại lắp bắp?
“Phải, ta là ngốc, ta là dại, nhưng ngươi không được mắng người nhà ta như vậy... Ô ô...”
Một loại cảm giác áy náy khó nói lên lời đột nhiên bùng lên, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã đưa tay ôm chặt lấy nàng.
“Được rồi được rồi, đừng khóc... Ta không mắng nàng, như vậy được chưa?” Hắn thỏa hiệp nói, rất kinh ngạc cũng có một ngày mình lại cúi đầu khuất phục nữ nhân.
Mộng Tiểu Trúc rất muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn ôm rất chặt... Một loại cảm giác luyến tiếc, say mê đầy trái tim.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ ngập đầy nước mắt nhìn hắn, lại đón nhận đôi môi ấm nóng của hắn.
Lần này, nàng không phản kháng mạnh... Có thể là vì trước đó đã bị hắn hôn qua, có thể là hiện tại đã quen thuộc hắn, cũng có thể có thể ở trong ngực hắn thật ấm áp, nàng không muốn rời khỏi...
Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra.
“Hôn nàng rõ là...” Trong đầu hắn lật tìm tất cả mọi từ để hình dung, bất đắc dĩ lại không tìm ra từ thích hợp.
“Kêu ngươi đi học không học cho tốt, giờ hối hận vì học hành ít chưa.”
Nghe ra nàng đùa cợt hắn, hàng mày ngăm đen của hắn dấy lên một ánh sáng nguy hiểm.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng trong suốt, gò má ửng đỏ, đôi môi bởi vì hắn hôn mà hồng diễm ướt át ─ ─
“Không sao, ta lại hôn lần nữa!”
Cùng Chuyên Mục