Tôi chẳng nói gì cả, đến cửa nhà, tôi mới nhẹ nhõm nói tạm biệt anh ta, ý là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta gọi tôi lại và nói: “Phúc Sinh, dù chúng ta mới gặp nhau hai lần, nhưng cũng tính là bạn bè, đúng không?”.
Bạn bè? Tôi có thể cứng rắn mà nói: “Hạ Trường Ninh, chúng ta không phải bạn bè” sao? Sáng sớm đi mẹ tôi đã dặn đừng để mối quan hệ này căng thẳng quá, bạn bè cũng có nhiều loại, chúng tôi là loại “bạn bè” sẽ không gặp lại nhau nữa! Tôi gật gật đầu một cách vô trách nhiệm.
Ai mà biết được cái gật đầu này lại trúng chiêu của anh ta.
Hạ Trường Ninh cười khà khà nói: “Cuối tuần rỗi không? Bạn anh rủ đến trường bắn chơi?”.
“Tôi phải lên lớp, không rỗi”. Tôi cứ nghĩ trả lời thế này là xong chuyện rồi.
Anh ta còn cười tươi hơn nữa: “Chúng ta đến câu lạc bộ ăn cơm tối rồi bắn mấy phát, không ảnh hưởng đến giờ lên lớp ban ngày của em đâu”.
“Tối mẹ tôi…”.
“Chắc chắn sẽ đưa em về trước chín giờ ba mươi phút, không giống như hôm qua đâu. Hôm qua đúng thực là bạn bè anh nói chuyện nhiều nên không đi về sớm được”.
Tôi còn có thể nói gì được nữa sao, chỉ còn cách gật đầu. Trước mặt Hạ Trường Ninh tôi sắp biến thành con gà mổ thóc rồi.
Anh ta thuận tay đưa túi đồ cho tôi và nói: “Của em”.
“Tôi không cần”. Tôi biết ngay là sẽ thế mà. Định chơi trò viên đạn bọc đường sao, tôi thừa hiểu anh ta định làm gì.
“Đằng nào cũng mua rồi, toàn mua số của em, không mặc thì lãng phí. Những cô bạn gái anh quen không ai gầy như em cả. Đều là bạn bè, đừng như người ngoài thế chứ!”. Anh ta nói vô cùng tự nhiên.
Làm sao tôi có thể mắc lừa anh ta được chứ, tôi cười nói: “Vậy cứ để nó lãng phí đi”.
Hạ Trường Ninh sững lại, anh ta cũng không ép tôi nhận, đành cầm lấy túi đồ rồi nói “tạm biệt” và đi luôn.
Về đến nhà tôi vẫn không thể hiểu được vì sao đột nhiên tôi lại thành bạn bè với anh ta? Sao tôi lại đồng ý cuối tuần này tới trường bắn với anh ta chứ? Chẳng phải tôi đã quyết sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa sao? Hạ Trường Ninh quả là lợi hại. Cuối tuần tôi không thể đi được, tuyệt đối không thể.
Chương 3: Xem mặt chiêu số ba: Nhớ thanh mai trúc mã
Trong lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy anh ta nhai con bọ xít tách một cái, nát bươm, tôi khẽ rùng mình. Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với tên bác sĩ này.
0o0
Mẹ tôi sau khi nghe tôi kể xong mọi chuyện liền tán thưởng: “làm đúng lắm, tuyệt đối không được tùy tiện nhận quà! Dù nhà ta với nhà cậu ấy không so được, nhưng không thể để cậu ta coi thường chúng ta được. Phúc Sinh, Hạ Trường Ninh có tiền là việc của cậu ta, sau này có tặng đồ đắt nữa con cũng không được nhận, biết chưa?”.
Tôi dở khóc dở cười nói với mẹ: “Không phải nhận quà của anh ta thì anh ta sẽ coi thường mình, mà quan trọng là con không có cảm tình gì cả, con không thích anh ta”.
Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi rồi nghiêm mặt lại nói: “Phúc Sinh, ý con là nếu con có cảm tình với cậu ấy, con thích cậu ấy thì con sẽ nhận số quần áo năm nghìn tệ kia hả?”.
Thảm rồi, sắp bị mẹ dạy dỗ đến nơi rồi. Ai cũng bảo thành phần tri thức thì thanh cao, thực ra tôi thấy lòng tự tôn trong người họ quá mạnh mẽ. Bố mẹ tôi lo lắng người ta nói ra nói vào. Họ không phản đối việc tìm một người có điều kiện nhưng lại sợ người khác nói con gái ham hố lấy người nhiều tiền của. Tôi cúi mặt ăn cơm, vừa ăn vừa tỏ rõ thái độ: “Dù thích anh ta con cũng không lấy, dù quà cáp có đắt mấy cũng không nhận. Ý con là con cũng không thích anh ta”.
Bố mẹ tôi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy việc dạy dỗ tôi từ nhỏ đến giờ rất thành công.
Thấy tôi không có tình cảm với Hạ Trường Ninh, mẹ tôi đã chuẩn bị giới thiệu đối tượng xem mặt thứ hai cho tôi.
Lần này là Hà Cổ, con trai của dì Cổ, ngày bé còn chơi chung trong một cái sân lớn, anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, bây giờ đang làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố.
“Không những biết ngọn nguồn gốc tích rồi, mà nhà ấy cũng môn đăng hộ đối với nhà ta. Hơn nữa, có con rể làm bác sĩ, trong nhà có ai ốm đau thì tiện quá còn gì!”. Mẹ tôi rất hài long với điều kiện của Hà Cổ.
Tôi nghĩ lại một hồi lâu, cố gắng tìm kiếm người tên Hà Cổ trong đám trẻ hay chơi đùa cùng nhau hồi xưa.
Lần gặp mặt này bình thường hơn, gia đình tôi ăn cơm với gia đình Hà Cổ. Hà Cổ là người rất bình thường, không nói nhiều chũng chẳng nói ít , tướng mạo cũng bình thường, kiểu như nếu ném vào đám đông thì nháy mắt một cái là chẳng tìm thấy đâu nữa.
Tôi và anh ta quả thực rất tương xứng, hoàn cảnh gia đình như nhau, ngoại hình cũng tương đối, tính cách cũng khá nhẹ nhàng nữa.
Tôi không phải là người đặc biệt hướng ngoại, cũng không lanh lợi lắm, chỉ khi nào đi với đám Mai Tử thì mới nói nhiều hơn một chút, bình thường cũng khá trầm tĩnh. Hà Cổ cũng không nói nhiều, có nói cũng chỉ nói mấy câu khách sáo để không khí không chìm vào im lặng.
Bố mẹ hai bên lại nói chuyện vô cùng sôi nổi, vô cùng vừa ý.
Nếu như thành thông gia rồi thì hai bên vốn đã là bạn bè, hai bà mẹ lại có tiếng nói chung. Nghề giáo viên và bác sĩ lại rất được hai bên phụ huynh ưng ý.
Chỉ là tôi không có cảm giác tim đập rộn rã hay đỏ mặt.
Theo lời mẹ tôi nói thì: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên là viết trong tiểu thuyết, là diễn trên ti vi, hai đứa cứ gặp nhau là có cảm xúc ngay”.
Hà Cổ hẹn tôi thứ bảy ăn tối ở quán Thực Cổ Trai, bản thân tôi không muốn đến trường bắn với Hạ Trường Ninh chút nào. Tôi không có thiện cảm với Hạ Trường Ninh, tự nhiên cũng không nghĩ việc này làm gì. Nhưng nếu biết trước hôm nay sẽ ăn gì thì tôi thà đi tới trường bắn với Hạ Trường Ninh còn hơn.
Hà Cổ gọi ba món ăn và một món canh. Khi tôi đến nơi anh ta đã gọi xong rồi. Về lý mà nói, anh ta nên đợi tôi đấn, cho tôi xem thực đơn rồi mới gọi món, thế mới lịch sự. Hà Cổ cười nói: “Chắc chắn là em chưa ăn bao giờ nên anh gọi trước rồi”.
Quán Thực Cổ Trai này tôi chưa đến bao giờ, anh ta đã gọi món nên tôi chỉ còn biết cười mà đợi.
Lát sau món ăn được mang lên, có châu chấu hương cá, bọ xít xào, ve sầu rán.
Hà Cổ gắp một con châu chấu cho vào bát tôi rồi cười khà khà nói: “Phúc Sinh, em còn nhớ ngày bé chúng ta hay đi bắt châu chấu bên đường sắt rồi nướng ăn không? Anh còn nhớ là em bẻ chân châu chấu ăn giống như chân gà chọi ấy, ăn vô cùng nhẹ nhàng, không giống anh, nhai rau ráu phát là hết”.
Tha lỗi cho tôi, tôi thực sự không nhớ trước đây còn có chuyện như thế. Cho dù tôi không nhớ được thì có chuyện thế này rơi vào đầu tôi khiến tôi có cảm giác không thoải mái chút nào.
Tôi nhẹ nhàng bứt từng chân châu chấu ra ăn như chân gà chọi sao? Dạ dày tôi đang co rút.
Trong mắt Hà Cổ ngập tràn những hồi ức. “Hồi đó anh còn nghĩ, dáng vẻ khi ăn của em thật đáng yêu, ăn vô cùng ngon miệng, anh không kiềm chế được liền ăn một con”.
Anh ta ăn châu chấu vì bị tôi hấp dẫn sao?
“Chắc em không biết chứ hàm lượng protein của các loại côn trùng này rất cao, anh bị nghiện ăn rồi. Đây là bọ xít xào, em nhìn nó nhiều mỡ thế này chứ thực ra khi cho vào chảo không cần cho mỡ, bọ xít tự tiết ra mỡ”. Hà Cổ vừa nói vừa vừa gắp một con bọ xít bị xào cứng hết cả chân cho vào miệng.
Trong lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy anh ta nhai con bọ xít tách một cái, nát bươm, tôi khẽ rung mình. Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với tên bác sĩ này.
Cùng Chuyên Mục