Kim Uyên chẳng buồn trả lời. Cô tỏ ra thờ ơ với lời tự thú đó và chăm chăm nhìn vào những con số liên quan tới nhau trong bài tập thuế ở tệp vở của Thảo Nhi. Cô vặn vẹo, “Tại sao cậu lại không triệt tiêu chúng?”, Kim Uyên lấy cây bút và khoanh tròn vào những con số khó hiểu, “Làm vậy nghĩa là cậu đã đánh thuế mặt hàng rượu nhập này những hai lần rồi đó”.
“Tớ hiểu điều đó”, Thảo Nhi cũng cầm một cây bút khác và chỉ vào những con số mà Kim Uyên đã khoanh tròn, “Nhưng tớ thật tệ, tớ không biết phải xử lý chúng như thế nào?” Cô đề nghị, “Phong Vũ, cậu có thể giúp chúng tớ phần này, đúng không?”
Phong Vũ gật gật đầu im lặng. Tô Kim Uyên cảm thấy hơi khó chịu bèn quay người lại phía sau. Cô bật cười, “Thực ra, tớ đã làm cậu sợ đến phát khiếp à?”
“Không phải! Không phải!” Phong Vũ lại chối. Cậu vừa với ra trước để lấy cây bút vừa giải thích, “Tớ biết cậu ít đến lớp học nhưng cậu có thể tìm ra điểm thắt nút của bài tập như thế này là quá xuất sắc. Cậu biết không? Tớ đã mất trên năm buổi học mới hiểu ra vấn đề đó”.
“Thôi thôi. Tôi xin hai người. Cậu giải bài tập này nhanh nhanh coi. Thầy giáo đẹp trai của chúng ta mà vô lớp thì ăn ngỗng hết”.
Câu nói của Thảo Nhi khiến Kim Uyên hơi chột dạ. Nụ cười ấy... Nụ cười và dáng người hiển hiện rõ rệt trên tấm gương của thang máy đã ám ảnh cô trong nhiều phút qua...
Chưa đầy mười phút sau, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước vào lớp và không khí lớp học cũng vì thế mà trở nên im bặt đáng ngạc nhiên. Chỉ còn bàn cuối lớp - nơi ba sinh viên vẫn đang chụm đầu vào nhau và nét mặt mang vẻ tập trung hết sức. Tuấn nhìn chằm chằm phía cuối lớp. Anh nhận ra một trong số đó có Tô Kim Uyên đang nhăn nhó và gãi đầu, trên tay kia cô giữ chiếc bút và đặt lên môi...
Anh có cảm giác, môi mình cũng như bị bỏng.
Sau vài giây, một sinh viên khác quay lại dùng cuốn sách đập mạnh vào bàn thì cả ba mới té ngửa và đứng ngay ngắn dậy. Kim Uyên hơi ngẩng đầu nhìn lên. Cô thấy thầy giáo cười mỉm và vẫy tay ra hiệu cho sinh viên ngồi xuống.
Vào giây phút đó, cô ngỡ mình đã bị điện giật.
“Tớ chưa nghỉ một buổi học nào của thầy Tuấn. Kể cả bộ môn Kế toán thương mại và dịch vụ ở học kì đầu năm thứ ba”, Thảo Nhi cười vui vẻ làm mặt tự hào.
“Hóa ra lý do cậu thích thầy Tuấn dạy là vì thầy ấy rất đẹp trai?”, Phong Vũ nhún vai rồi lè lưỡi.
Thảo Nhi khẳng định, “Ít nhất thì tớ đã thành thật”.
“Lý do thật là...”, Tô Kim Uyên chép chép miệng. Cô ngồi phịch xuống ghế. Những con số trên trang giấy buộc cô phải quên hết mọi điều viển vông.
“Chúng ta sẽ làm bài kiểm tra trong vòng mười lăm phút nữa. Bạn nào còn thắc mắc về bài tập hoặc tinh thần cần thoải mái trước giờ thi thì có thể hỏi tôi hoặc ra ngoài mà không cần xin phép”, Tuấn vừa dứt lời thì đám học sinh nữ đã nhao nhao lên... “Có em, có em”...
Anh nhìn về phía cuối lớp, nữ sinh viên ấy vẫn đang bặm môi với cây viết trên môi và tỏ ra không quan tâm lời anh nói. Anh cảm thấy hơi giận dữ và chỉ muốn cho lớp làm bài kiểm tra ngay tức thì.
Trong khi Thảo Nhi chống cằm lên hai tay và ngồi ngắm nghía “người đàn ông lý tưởng của mình” thì Kim Uyên lại cố “nhồi nhét” những phương pháp giải bài tập vào đầu. Những âm thanh từ miệng anh phát ra khiến tâm trạng cô rối loạn. Cô ép mình, “Giọng nói gì mà như con gái vậy trời?”.
“Thảo Nhi! Làm gì mà cậu ngẩn ngơ thế? Tớ và Kim Uyên sẽ không nhìn hết phần của cậu đâu”, Phong Vũ tỏ ra thích thú với việc chọc ghẹo cô gái có nước da bánh mật và sở hữu hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
“Một tuần chúng ta chỉ có hai buổi học thuế thôi đó. Cậu có biết điều này không?”, Thảo Nhi vẫn không thể rời mắt khỏi “cái đích” trên phía bục giảng.
Phong Vũ thúc giục và nhìn đám nữ sinh đang vây chặt bàn giáo viên, “Sao cậu không mang sách lên đó và hỏi bài như đám con gái trong lớp. Khoảng cách gần thế kia chẳng phải sẽ tốt hơn sao”.
“Một là, tớ sẽ chết vì tụi con gái lớp mình chèn ép xô đẩy. Hai là..., tớ có thể chết ngất nếu nghe thấy tiếng thở của thầy...”
Kim Uyên bật cười và quay sang nhìn khuôn mặt rất khó coi của Kiều Trang. “Hai người có thôi đi không hả? Sắp thi rồi mà còn không lo học”.
Đến khi cả Phong Vũ và Thảo Nhi cùng “Ồ” lên một tiếng ngỡ ngàng thì Kiều Trang vội giải thích một cách lúng túng, “Ý của tôi là, tôi cũng cần ôn lại bài vở trước khi giờ thi bắt đầu”.
Người duy nhất trong nhóm bạn chơi ở lớp với nhau bật cười không phải ai khác ngoài Tô Kim Uyên. Cô bật cười cái vẻ si mê nhan sắc của Thảo Nhi, vì cái kiểu ghen tuông ra mặt của Kiều Trang, vì cả cái khuôn mặt đang ngây thuỗn ra cùng chiếc cằm của Phong Vũ sẽ có thể rơi xuống và cắm phịch vào mặt bàn gỗ nữa.
Nhưng chính bản thân cô cũng đang tự lừa dối mình. Cô buộc phải đặt mọi con số trong giáo trình thuế lên trước tiên, thứ hai là công việc phải hoàn thành chiếc áo len cuối cùng để trả hàng cho bà Sáu, thứ ba là điện thoại về quê cho mẹ. Và thứ tư là, cô sẽ lại ép mình phải suy nghĩ về những con số trong bộ môn thuế khó nhằn này...
Cô đang kì vọng bài kiểm tra chín mươi phút lần này được bao nhiêu điểm?
Mười lăm phút nặng nhọc rồi cũng trôi qua, Kim Uyên hơi ngẩng đầu lên nhìn thầy Tuấn và đón lấy tờ đề thi.
Một giây cho hai ánh mắt giao nhau.
Cô dám chắc rằng, mình đã vừa bị quên một số liệu vô cùng quan trọng trong phần bài tập thuế.
Kim Uyên lướt nhanh tờ đề. Cô quay sang bên, Kiều Trang vẫn chưa quay về chỗ ngồi vì phải giúp thầy giáo phát đề kiểm tra cho nửa lớp ở phía bên kia. Thảo Nhi có vẻ đã tập trung hơn nhưng miệng lại ngập chặt lấy cây bút khiến cô cảm thấy bất lực. Phía bên dưới, Phong Vũ nháy mắt với cô một cái ra vẻ mình đã trúng đề và nắm chắc điểm loại A trong tay. Và cả câu nói khích bác của cậu vào lúc đầu giờ nữa, nó khiến cô cắn môi và hạ quyết tâm cần phải “tự lực cánh sinh”.
* * *
Lúc đi qua phòng trọ của Thảo Nhi, Kim Uyên bắt gặp Phong Vũ và Kiều Trang đang cười bò bên bàn học khi kể những mẩu chuyện tiếu lâm.
Cô đã định ghé vào ít phút nhưng chần chừ rồi quyết định đi thẳng về phòng mình. Khoảng thời gian tám chuyện phiếm đó cũng đủ để Kim Uyên móc len xong hình một bông hoa nở rộ trên phần thân của chiếc áo hoặc thêu hoàn chỉnh một chiếc mầm non trên bức thêu khổ rộng. Cô lẩm bẩm, mình cần tiền, mình cần phải kiếm tiền.
Suốt từ đêm hôm qua tới giờ, chính xác là vào giây phút cuối cùng chấm dứt bài kiểm tra môn thuế, Kim Uyên như người mất hồn và làm việc không khác gì cái máy. Chiều hôm qua, lúc bà Sáu khen cô về những họa tiết hoa len mới mẻ hay mũi thêu rất đều và đẹp, thì Kim Uyên cứ há hốc miệng cười trừ như thể chúng được làm ra từ đôi tay của Kiều Trang vậy. Vào sẩm tối, Kim Uyên điện thoại về hỏi thăm mẹ thì cô lại khiến bà tưởng mình đang bị ốm.
Cô ném mình xuống giường của Kiều Trang và chỉ muốn ngủ một giấc cho quên tất thảy mọi thứ đang diễn ra. Cô đã có nửa giờ đồng hồ để ghi nhớ một vài số liệu cỏn con vậy mà rồi cũng làm sai. Một sự nhầm lẫn vô cùng tai hại khiến cô nghĩ tới những điều tồi tệ nhất, “Học lại, đóng tiền học lại. Học lại, cần tiền học lại”.
Kiều Trang trở về từ phòng của Thảo Nhi và đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía chiếc giường của mình đã có vẻ bị xáo trộn, “Kim Uyên! Cậu không sao đấy chứ?”
Kim Uyên quay người lại và nhìn Kiều Trang không quá hai giây. “Thôi chết. Tớ mệt quá. Tớ nhầm giường rồi. Xin lỗi. Xin lỗi”.
Cùng Chuyên Mục