Ánh mắt Eliza lướt qua chiếc xe đang đậu gần đấy. Cô nhếch môi mỉm cười. Càng tin tưởng thì sẽ càng giận dữ khi biết mình bị phản bội… “ Một kết cục đích đáng cho mày thôi, Tố Phương à! “ _ Eliza nghĩ thầm. Cô ta bước lên một bước, cố lấy giọng… bình thản như thể … mình khách quan trong câu chuyện:
_ Anh tin tưởng cô ta đến vậy sao?
_ Chuyện đó không liên quan cô! _ Paul cau có, quay sang mẹ mình_ Con sẽ tìm ra thủ phạm, bây giờ thì mẹ và cô ta có thể … về được rồi!
_ Anh … tôi thật không ngờ anh mù quáng như vậy! _ Eliza bực bội kêu lên_ Khi tôi chỉ phạm sai lầm có một chút … anh đã bỏ rơi tôi. Còn cô ta … anh có biết cô ta đã phản bội anh? Phản bội một cách trắng trợn?
Phương ngước nhìn lên, không thể thở nổi vì giận dữ. Nhưng Paul đã bước tới, hét ầm lên:
_ Cô cút khỏi đây!
_ Tôi không đi khi chưa vạch được mặt cô ta … để cứu anh! _ Eliza thảm thiết … kêu lên_ Em yêu anh… và không thể nào tha thứ cho kẻ nào phản bội lại anh, làm anh đau khổ…
_ Im đi!
_ Con hãy bình tĩnh! _ Bà Burton nắm nhẹ cánh tay con _ Hãy nghe đã. Sẽ chẳng mất gì nếu đó không phải là sự thật!_ Rồi bà quay sang Eliza, khuyến khích_ Con nói cho bác nghe đi!
Eliza lúc bất giờ mới hết thút thít. Vẻ mặt nhẫn nhịn đau khổ của cô ta ánh lên sự chiến thắng ngấm ngầm khi nhìn lại phía Phương, cô ta nhếch môi:
_ Cô sẽ không thể chối chuyện này, phải không Tố Phương?
Phương vẫn một mực im lặng, nhưng cô đã đứng thẳng người lên như sẵn sàng chịu thêm một đợt công kích mới với thái độ kiên cường hơn…
_ Hôm qua … cô đã phản bội lại Paul … cô đã … ôm hôn một người đàn ông khác…
Paul quay lại. Hoàn toàn không tin lời Eliza, nhưng đó là một cú sét đánh ngang tim anh… Phương rung động, khuôn mặt cô tái đi thấy rõ. Bà Burton thì bất ngờ chu chéo lên:
_ A … con ranh … Thật không ngờ … Paul, con thấy sáng mắt ra chưa? Con tin tưởng nó lắm vào…Đúng là nuôi ong tay áo, cõng rắn cắn gà nhà mà!
_ Không phải vậy, đúng không Phương? _ Paul lên tiếng_ Em là người không bao giờ dễ dãi cả đến cái nắm tay … Như vậy, chắc chắn đây là lời vu khống… Hôm qua, em đi chơi với Nhật Duy cơ mà?
Eliza nhún vai, thở dài:
_ Người … “đoan trang “ vậy mới đáng nghi ngờ đấy anh yêu! Mới gặp người ta mà đã … dễ dàng ôm hôn thì thật …
_ Bùa chú! _ Bà Burton kêu lên kinh hãi
Eliza gật đầu thừa nhận:
_ Con cũng nghĩ thế! Dân trong những vùng kém phát triển vẫn còn tồn tại tục làm bùa mê … để mê hoặc đàn ông… Con nghe một người làm trong nhà kể, tối nào cô ta cũng lấy từ trong một chiếc hộp ra một cành hoa màu trắng ngà đã ép khô…Một loại bùa mê có hương thơm … giúp nó mê hoặc cánh đàn ông! Đúng là dân … dã man!
Vinh gần như ngay lập tức quay sang Nhật Duy để giữ anh lại, nhưng Duy đã nhanh hơn, đẩy cửa bước ra. Eliza hơi nhích người ra như sợ hãi, khinh ghét. Phương như chết lặng. Cô không ngờ Nhật Duy lại ở đây… Mọi chuyện Duy đã nghe hết, đã biết hết… Cuộc sống của cô như thế… Duy sẽ đau lòng hay sẽ khinh ghét cô? Cô đã đánh đổi cuộc sống có Duy để lấy cuộc sống tồi tệ như thế này đây!
_ Cháy nhà mới ra mặt chuột! _ Eliza buông nhẹ.
Paul lắc nhẹ đầu như cố lùa đi những ý nghĩ ghen tuông đang chực trào để lấy lại sự bình tĩnh. Anh phải tỉnh táo để suy xét mọi chuyện. Eliza không bao giờ có thiện chí, những lời của cô ta … độc như nọc rắn, có thể giết chết những mối quan hệ thân thiết nhất… Chỉ cần anh bình tĩnh!
Trong khi Paul đang lấy lại tự chủ thì Duy không khó khăn lắm để chiếu ánh mắt lạnh lùng vào Eliza, lạnh nhạt nói:
_ Đó chỉ là một món quà sinh nhật làm bằng một cành hoa ép khô … Rất thịnh hành trong cuộc sống của những người dã man chúng tôi. Nó vô hại với những người văn minh các người đấy, thưa quý cô!
Eliza lại lùi ra xa, ánh mắt dò xét. Cô nhận ra ngay đây là một đối thủ … khó nuốt và đâm ra dè chừng. Bà Burton hứ lên một cái như không tin. Duy cũng không muốn giải thích thêm, anh bước đến bên Phương, và không còn bình tĩnh được nữa, anh hét lên:
_ Phương sống như thế này sao? Trong suốt thời gian qua? Phương lựa chọn thế sao?
_ Không … không phải…
Paul cũng không vừa, anh lại gần, kéo lấy một tay Phương, mắt hừng lên giận dữ:
_ Đây là chuyện gia đình tôi, mong anh hiểu cho!
_ Phương là bạn gái tôi! _ Duy đáp lại lạnh lùng.
Paul sững người. Anh nhìn sang Phương, cố gắng tìm một hành động như giải thích, như chối bỏ … nhưng anh thất vọng ngay lập tức. Chuyện này là thật! Suốt bốn năm… hầu như ngày nào anh cũng thấy những khoảng khắc buồn lặng của cô. Không hiểu cô buồn vì lẽ gì, buồn cho ai …cũng chẳng hiểu nỗi vì sao mình chưa thể bước chân vào trái tim cô… Ra là con người này … _ Chuyện này không đúng , phải không Phương? _ Paul hỏi nhỏ, rồi bất chợt anh hét lên, lắc thật mạnh cánh tay Phương, không để ý cô nhăn mặt vì đau_ Nói đi, em nói đi xem nào? Có bao giờ em nhu nhược như thế này đâu? Hãy nói rằng tất cả là giả dối hết … Anh sẽ tống cổ họ đi… Nói đi Phương! Phương!
Phương không hay nước mắt mình đã nhạt nhòa trên gương mặt. Một bên là người cô yêu, một bên là người cô qúy trọng. Cô không muốn ai phải đau lòng, phải tổn thương vì cô…Sao mọi chuyện lại như thế này? Cô đã quyết định sẽ quên hết, cắt đứt hết … để chọn cuộc sống tẻ nhạt này… Thế mà người ta cũng không để cô yên…
_ Chuyện gia đình anh, tôi không quan tâm! _ Duy nhẹ nhàng, anh giữ lấy cánh tay còn lại của Phương, giọng cương quyết hơn_ Nhưng cô ấy đã chịu thiệt thòi nhiều rồi… Tôi không thể đứng yên nhìn cô ấy khóc. Bốn năm qua, anh có biết cô ấy khóc bao nhiêu ?
Paul thấy đắng họng. Đúng là anh không làm được gì ngoài chuyện đứng từ xa nhìn cô khóc. Tình yêu của anh mãi cũng không làm cô động lòng… Nhưng anh nghĩ, chỉ cần anh kiên nhẫn, chỉ cần anh biết chờ đợi… cô sẽ hướng về anh, sẽ gục đầu vào vai anh mà khóc…Suy nghĩ của anh có gì sai trái? Nó có đáng bị em đối xử thế này không Phương?
_ Khóc bao nhiêu? _ Eliza nhếch môi_ Phải hỏi là cô ta đã cướp tình yêu của người khác như thế nào, đúng không cô Tố Phương xinh đẹp và kiêu hãnh?
_ Chấm dứt ở đây được rồi đấy! _ Bà Burton lên tiếng, ánh mắt bà nhìn con trai thương xót_ Những trò lừa phỉnh, những vẻ đoan trang giả tạo … phải chấm dứt hết … bằng cách … cô…( bà chỉ thẳng tay vào Tố Phương) ra khỏi nhà này ngay lập tức!
Paul buông tay Phương ra, trái tim mệt mỏi … nhưng trong đầu anh thì nguội lạnh… Anh bước lên, lạnh lùng chiếu ánh mắt vào Eliza, rồi lướt qua mẹ mình:
_ Đây là nhà con, thưa mẹ! Mẹ và Eliza về đi … Mọi chuyện con sẽ … tự mình giải quyết!
Nói rồi anh bước thẳng lên nhà. Bà Burton hơi ngớ người ra mất mấy giấy, sau vì Eliza giật giật ống tay áo, bà mới vội vàng chạy theo con trai mình… Eliza ném một tiếng cười đắc thắng lại trước khi đi theo bà mẹ Paul.
Chỉ còn lại hai người! Duy vẫn không buông tay Phương ra… Anh sợ Phương sẽ ngã gục khi mình buông tay, hoặc, mình sẽ mất Phương vĩnh viễn… Cả hai điều này đều đáng sợ cả!... Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười… Nụ cười nhạt nhòa bởi những giọt nước mắt vẫn đang thi nhau rơi xuống. Đến lúc này, cô vẫn cố gắng chứng tỏ mình cứng rắn trước mặt anh dù cõi lòng đã tan hoang hết cả. Cô vẫn kiên trì với sự lựa chọn này, bằng lòng với những cái mà người ta ném vào mình! Với những khổ đau này, Duy biết, lỗi cũng có phần mình…
Cùng Chuyên Mục
· Truyện tiểu thuyết - Thái Hậu 15 Tuổi 09:36 18/12/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Nụ hôn cuồng nhiệt Full 21:32 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết ngôn tình - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ 10:51 17/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Tôi cũng rất nhớ anh ấy Full 21:47 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Hôm nay em phải gả cho anh Full 21:01 23/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Cô gái Đông dương Full 20:59 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn Full 20:53 23/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi Full 22:06 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet da hoan - Áp trại tiểu vương phi 09:52 18/12/2014 |