- Lạc Thiên, em muốn thay quần áo, em không thể mặc vừa cỡ của Khả Vy được, côấy thấp hơn em, anh... - Một lát, Nhược Lam đề nghị.
- À, anh quên mất ! Em chờ nhé, anh sẽ đi mua ngay !
Lạc Thiên lấy chìa khóa và đi luôn, Nhược Lam có điều gì muốn nói với cô ta.Anh có ở lại thì Nhược Lam cũng tìm cách khác để nói thôi, cách tốt nhất làchiều theo.
- Bác ra ngoài lâu chứ ? Em định nói chuyện riêng với chị.
- Dạ, em nghe đây ạ ! Bác đi không thể về ngay ! - Khả Vy tự ý thức mình nhỏnhoi, thấp bé thông qua cách trả lời cung kính.
*
- Nhược Lam đến nhà chúng chơi sao ? - Cao phu nhân hẹn quản gia tại quán trà,bà nhấp ly trà anh đào trái mùa.
- Vâng. Cậu chủ chăm sóc cho cô ấy rất chu đáo. Khả Vy đã hiểu thân phận củamình nên cũng không có gì đang lo đâu phu nhân !
- Vừa hay, ta muốn đến xem chúng thế nào. Nghe bà nói thì con bé Vy luôn giữkhoảng cách với con trai ta, tốt lắm, tiện đây ta cũng cần nói ý kết hôn vớiNhược Lam và Lạc Thiên, chắc chúng cũng chờ đợi ngày này lắm rồi.
- Nhưng... trước mặt Khả Vy sao ? - nét mặt già nheo lại vết chân chim.
- Phải, con bé không có quyền phản đối. Nói như thế cũng giúp nó chuẩn bị tinhthần.
Bà quản gia đứng lên theo Cao phu nhân cất bước đi, có đôi chút hối vì đã nóihơi nhiều.
*
- Chị thương anh Thiên lắm phải không ?
- Sao chị lại hỏi em như thế ? Em... - Khả Vy ấp úng, cô tự biến mình thành hầunữ trước đại tiểu thư.
- Hẳn chị đang nghĩ anh Thiên và em định quay lại, hì, thực ra nhà có việc nênem phải nhờ anh ấy thôi, chứ kể từ ngày chúc phúc cho hai người em đã luônkhông hối hận.
- Em đâu có ý đó !
Nhược Lam kéo bàn tay Khả Vy lại, đặt trong tay mình.
- Em biết chị đã thay thế em trong anh ấy, bằng ánh mắt, cử chỉ, thói quen...Lạc-Thiên-ngày-trước biết em không thích ăn trứng...
- ... - Khả Vy từ từ ngước lên.
- Anh ấy chưa nói với chị, chắc vì sợ người ngoài nghe thấy. Chị thắc mắc vìsao dù em hơn tuổi và là bạn của anh Thiên lại gọi chị - em như thế phải không?
- ... Dạ !?
- Bởi vì... cũng giống như Lạc Nhã gọi đấy. - Nhược Lam đem hơi ấm truyền từmình sang.
- Tức là...
- Em và anh ấy... không được phép kết hôn... bởi vì... cùng cha khác mẹ !
Khả Vy bàng hoàng giây lát rồi Nhược Lam trấn tĩnh cô :
- Em và anh Thiên đều ngốc nghếch như nhau, vội vàng đi tìm một nửa để tự làmđau mình, nhưng có điều này, cả hai đều không hối hận khi đã đi trên con đườngmình lựa chọn. Anh ấy sẽ là ông bố tốt, và đối với chị thì đã đang là ngườichồng thương yêu vợ !
Khả Vy như đang chạm tới đôi cánh thiên thần, cô chẳng thể giận Lạc Thiên nữa,Nhược Lam quá cao cả, và cô không muốn đáp lại anh bằng một phần nhỏ tình cảmNhược Lam đã dành, cô sẽ yêu anh, yêu anh hơn thế.
- Mẹ ! Mẹ đến chơi, mẹ vào nhà đi !
Nhược Lam và Khả Vy tắt ngấm nụ cười, hướng mặt ra cửa, người trong lời LạcThiên nói có đôi mắt lạnh thật đáng sợ.
- Nhược Lam, cháu hãy nhắc lại những điều vừa nói !
Lạc Thiên xách trên tay mấy túi đồ, có điều gì đó khiến mẹ anh đứng ngoài cửanãy giờ, anh tiến sâu vào trong. Nhược Lam vội đứng dậy:
- Cháu... cháu... và anh Thiên... cháu không nói gì cả... phải không Khả Vy ?
Có thật nhiều trùng hợp, mọi thứ đâu thể che giấu mãi được, rồi đều sáng tỏ nênông Trời đã chọn ngay thời điểm này để những người không biết được biết.
- Lạc Thiên, con biết chuyện này chứ ? - tiếng nghiến răng cót két kèm giọngtra bức.
Nhược Lam lắc đầu mong phủ nhận. Tim cô đập dồn dập. Về phía Lạc Thiên nào ngờđến hoàn cảnh này.
- Thảo nào con đồng ý cưới con nhỏ kia dễ dàng như thế !
Và bà bỏ đi, kéo theo cả quản gia.
- Mẹ, nghe con nói, Nhược Lam không có lỗi trong chuyện này ! - Lạc Thiên chạyđuổi theo nhưng Cao phu nhân đã lên xe.
- Nó đâu đáng để ta bận tâm ! - Tiếng máy nổ biến mất sau giây lát.
Anh quay lại nhà. Nhược Lam ngồi phịch xuống, đầu óc rối bời. Khả Vy tìm cáchan ủi, Lạc Thiên chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến nữa.
- Làm sao bây giờ ? Mọi người biết hết tất cả rồi, thà đừng sinh ra trên đờinày còn hơn. Anh Thiên, em sợ lắm, em...
Biển lòng nổi đợt sóng mạnh.
- Đơn ly dị ? - Ông Trương chưa hết bàng hoàng nhìn vào tờ giấy đặt trênbàn kèm chiếc bút mực.
- Ông đã lừa dối tôi quá nhiều, tôi không thể tiếp tục chung sống với người nhưông nữa.
- Bà nói gì vậy, tình nghĩa vợ chồng gần ba mươi năm... - ông luôn cho rằng bàCao không thể sống thiếu mình.
- Vì muốn níu giữ bước chân ông, tuổi thanh xuân và tới tận bây giờ tôi luôngắng sức làm mọi thứ. Tôi là vợ nhưng bao năm nay ông đi đâu, ông làm gì bênngoài, tôi nào có can thiệp. Ông được tự do phóng túng, tùy ý chỉ cần nghĩ tớicái nhà này, tới ba đứa con thế mà ông đã làm những gì ? Tôi không cho phép ôngcó vợ hai, vì không muốn người ta chê cười cũng là bảo vệ danh dự cho cả ông vàtôi, thế mà đứa bé sắp chào đời trong bụng Yến Yến, tôi lại chấp nhận cho vàonhà họ Cao, mục đích của tôi là gì, là gì ? Tôi chẳng được lợi từ nó, cốt làmong gìn giữ gia đình, ông si mê con nhỏ đó, yêu mến đứa con còn hơn cả LạcTrung, Lạc Nhã con tôi, tôi không cấm, vẫn là tôi tạo mọi điều kiện cho ông.Đó, ông xem có người vợ nào hy sinh như tôi không ? Tôi đã tha thứ cho ông hết,thế mà ông lại không trong sạch với bà Trịnh, chuyện này từ lâu rồi, thì rangày trẻ ông dùng lời bay bướm để mê muội tôi, vì tham cái gia sản nhà họ Cao.
- Tôi... cho tôi thêm cơ hội lần này đi, tôi sẽ... - Ông Trương toát mồ hôi hộttay chân run lẩy bẩy, khó khăn tìm lời chống chế.
- Ông sợ thằng con sắp sinh của mình không có suất gì ư? Ông tham tiền đến mùquáng rồi đấy. Con nhỏ Khả Vy là người của tôi, do tôi lựa chọn. Tôi muốn nórời bỏ khỏi Lạc Thiên, còn đứa con riêng của ông thì mặc xác. Ông thử nghĩ xemnếu Lạc Thiên biết ông lừa nó, bắt ép vợ nó phải mang bầu giả với đứa trẻ làcon ông nó sẽ nghĩ gì về ông ? Đừng tưởng tôi không sống nổi khi thiếu ông ! -Bà dứt khoát, đặt cốc nước kêu rầm trên bàn. Tháng ngày qua không khi nào bàkhông lo sợ mất chồng, mà thực ra có hay không ông ta bà vẫn sống tốt, vẫn nuôidậy ba đứa con nên người.
Cánh cửa lớn khép lại, ông Trương quần áo lôi thôi lầm lũi lết những bước dài.
Ông lo sợ, vội đến tìm gặp một người.
*
Lạc Thiên đưa Nhược Lam vào giấc ngủ vất vả. Cô than vãn rất nhiều, cũng dằnvặt vì lỗi tại mình không ít. Nếu mình không tồn tại, thà rằng cha mẹ nhận nuôiđứa trẻ nào đó thì gia đình đã không tan nát.
- Cha... cha đừng bỏ con !
Lại một lần nữa cô bật dậy, mồ hôi đầm đìa lạnh toát. Lạc Thiên ở bên, che chởbằng bờ vai đã mỏi mệt.
- Em bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi. Bác Trịnh... là người nuôi dưỡng em...thôi ! - anh không an ủi qua lời nói vì âm thanh phát ra từ miệng rất thật. ÔngTrịnh thà mất đi đứa trẻ từng thương yêu còn hơn nghe tiếng “Cha” từ miệng đứacon ngoài dã thú. Anh cũng thế, phải không ?
- Không đâu, em chỉ có duy nhất ông ấy là cha thôi ! Không ai khác, ông cònthương em mà !!! Nói đi, phải không anh !
- Thương em ? Ông ấy rất thương, nhưng thương thì sao ? Thương rồi sẽ cho em vềnhà hay nén đau mỗi lần em cất giọng gọi ? Hay em muốn tiếp tục bị đòn roi... -anh lớn giọng.