- Lạc Thiên, anh đừng nói thế, chị Nhược Lam sẽ ổn thôi mà. Đến khi ông Trịnhnghĩ kĩ sẽ...
- Cô im đi !
Khả Vy im bặt, Lạc Thiên đâu từng nặng lời. Cô không có quyền được nói ? Anh rõlà quá đáng, muốn để tâm trạng của Nhược Lam tốt hơn phải dùng ngôn từ độngviên. Khả Vy nhìn anh thoáng sợ hãi.
Lạc Thiên đưa tay xoa trán. Anh chỉ muốn đuổi cô ta đi càng xa càng tốt, nhưngkhi không thấy cô ta lòng anh lại cồn cào nhức nhối. Dê con đâu phải món quàquý báu ông trời bạn tặng, còn là giá trị kết tinh trong cuộc hôn nhân của anh.Yêu, cưới và sinh con, thứ tự của anh đảo lộn thì có sao, chỉ cần anh và cô tahạnh phúc, không phải nhẫn nhịn và che đậy bí mật riêng, bé con được nuôi dưỡngtrong tình cảm chân thành từ mẹ cha. Đừng trách vì sao anh hắt hủi, bởi cô khởiđộng gian dối, những lời nói vô tình làm cô đau thì sự thật còn nhấn chìm anhtrong biển lửa.
Chẳng lẽ nhìn thấy Nhược Lam cô ta chưa từng nghĩ về đứa con trong bụng mình,hay cô ta vẫn cho rằng thằng ngu Lạc Thiên không có mắt. Cô ta hão huyền quá,ích kỉ và độc ác với chính cả máu mủ. Bắt đứa con gọi người không liên quan làcha, để nó hưởng iu đãi như đặc quyền chính đáng. Rồi một ngày lớn nó phủ nhận chađẻ, thế thì anh hóa ra là người đi cướp tình phụ tử của kẻ khác.
Lạc Thiên chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, một Nhược Lam đau khổ là quá đủ rồi, mộtnăm, hai năm hay một số năm nữa, anh sợ mình sẽ trở thành kẻ vũ phu với giađình mất. Nên...
- Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói !
Đặt Nhược Lam xuồng giường, áp gối ôm sát gần, anh vuốt mái tóc cô thêm chútnữa, cứ ngủ đi dẫu khi tỉnh dậy mọi chuyện chẳng thay đổi. Anh đứng dậy lấy mộtthứ trong ngăn tủ và đi xuống.
Trên cùng chiếc cầu thang, Khả Vy chầm chậm từng bước. Anh đã đứng sau, nốitheo, một bậc, hai bậc,... đợi chờ cô đặt chân vững chãi, an toàn cho bé con,anh phấn khích vì khi đó, dê con là của anh. Nhưng sao anh cảm thấy căm ghétbóng dáng của cô ta đến thế, anh sốt ruột khi cô ta xê dịch mãi mới được mộtbậc thang, vì chẳng có dê con nào của anh cả.
Khả Vy do mất ngủ và không hấp thu được chất dinh dưỡng, chóng mặt, vịn lancan, ngộ nhỡ cô ngã, anh có nâng đỡ không, cô ngoái lại hướng lên bằng tất cảhy vọng đong đầy. Anh vẫn đứng ở bậc cao nhất, còn cô đã xuống tới nấc cuốicùng. Mím chặt môi, cô không biết anh sẽ nói chuyện gì, nhưng miễn anh còn muốnnói chuyện với mình là vui lắm rồi.
Không có ly nước nào trên bàn. Lạc Thiên đẩy tấm thẻ về phía cô.
- Thẻ tín dụng làm gì hả anh ? - thanh quản khô rát nên chất lượng âm thanh rấtthấp, tiếng phát ra thều thào.
- Mã pin là ngày... cưới, cầm lấy và đổi lại tùy ý ! - Trái lại, âm vực của anhrõ ràng, không nhấn mạnh ở bất kì chỗ nào.
- Để làm gì... em không cần tiền ! - cô lắc đầu.
- Chẳng ai trên thế giới này sống thiếu tiền được ! Mỗi tháng nó sẽ tự cộngthêm vào tài khoản ! - Anh đang thực hiện những việc nên làm.
- Em vẫn sống ở đây mà anh ! - Cô gắng mình phát âm to hơn, hai bờ môi nứt nẻ,mỏi mòn trông đợi.
- Hóa ra lại rất đơn giản, không cần hầu tòa vì chữ Y ! - Anh để mắt nhìn cô,con cáo này thật dễ dàng bán nước mắt (chữ “cáo” không còn được viết hoa). Anhsẽ bị đắm đuối nếu tiếp tục giữ nhân ảnh cô ta.
- Anh biết rồi ư ? - Hôm ấy Cao phu nhân đã dặn cô viết như thế, cô đã rất buồnnhưng không thể trái lời. Ước gì cô có một cái tên khác ?
- ... Anh không cần em nữa...?
- Không ! - Lạc Thiên trải lòng nhanh chóng, trả lời tức khắc, anh thẳng thắnhoàn toàn nên chẳng cần đắn đo gì - Là giải thoát ! - cho cả tôi, em và đứa trẻkia.
- Anh ghét em ? Anh từng nói yêu em mà ? - Cô đưa tay vươn ra, giữ lấy anhnhưng không được.
- Chẳng có gì để nói... - vài giây sau - trước những kẻ tham lam !
Anh dứt khoát, trở lại với đứa em chung dòng máu. Khuôn mặt tối sầm.
Âm thanh cuối cùng còn đọng lại, là tiếng kéo cổng não nề.
*
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vào đầu,thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có ngườithân nào cả.
Mưa rơi, xối xả, giăng kín, trắng xóa lối đi. Hạt mưa rơi xuống cộp vàođầu, thể xác, tỉnh mộng.
Trời vẫn nắng gắt.
Cơn mưa bất chợt ngang qua tâm hồn chứ không là thật.
Khả Vy bám chặt đường chỉ chân váy, cô đứng ngoài đợi Triệu Đông Kỳ.
- Anh Kỳ, em bị bỏ rơi !
Trong nhà không có người, Khả Vy đi tiếp. Cô biết về đâu đây. Cô chẳng có ngườithân nào cả.
- Tôi bị
- Không cần nói !
Gia Minh dang tay cho cô điểm tựa. Anh biết cô sẽ quay lại.
- Cô có biết vì sao luật pháp khoan hồng cho những kẻ ra đầu thú không ?
- Điều đó là hiển nhiên.
- Biết là hiển nhiên mà lại không nghe tôi.
- Chuyện đấy tôi không được nói ! Sẽ có một bé con sinh ra, thay thế cho cáibọc này ! - Khả Vy dựa hẳn vào khuôn ngực Gia Minh, người cô mềm nhũn như khôngxương.
- Cứ cho là không được nói, thì cũng làm gì cho hắn hiểu và thông cảm chứ !…Cũng khó thật ! Mang thai giả rồi lại có một đứa trẻ khác sinh ra ? - Anh sẽhiểu nếu như anh là cô.
- Lạc Thiên lạ lắm, anh ấy đuổi tôi đi và nói tôi là kẻ tham lam. Đúng, tôitham lam, tôi vì muốn được sống đã thực hiện kế hoạch nhà họ. Tôi dừng lại thìsống làm sao được, không có trình độ, chí tiến thủ, … không có gì cả, chỉ chờăn sẵn thôi, sống ở cô nhi đến lớn sẽ được Trường Tồn tạo công việc, mọi ngườiai cũng thế còn riêng tôi thì không. Vì họ chọn tôi, nếu tôi quay đầu, tôi… vềđâu. Đó là tham lam, là tham lam… anh ấy đem tiền ra để đổi lấy sự tự do. Anhấy không muốn ràng buộc với tôi nữa,… Anh ấy thậm chí còn không thèm giải thíchvới tôi chuyện đã xảy ra với Dương Mẫn,…
Những tiếng nấc cứ thế kéo theo, bật trào nơi cuống họng, cô như con mèo nhỏtìm đến chút bình yên nơi bờ vai anh. Ngày dần tàn và những cánh chim trên bầutrời bay về tổ.
…
*
Bên ngoài phòng làm việc của trưởng phòng, chi nhánh thuộc Trường Tồn, đám nhânviên đứng xúm xít, ngó xem chuyện gì, họ bàn tán xôn xao nhưng chẳng ai hay vấnđề.
- Trần Hùng, cậu phải tin tôi ! Những thứ cậu nhìn thấy là…
- Ảo giác ? Nghệ thuật sắp đặt ? Biến cố không mong muốn ?
Hai người đàn ông, một khuôn mặt tức giận, một khăng khăng cần phải nói là cấpdưới và cấp trên.
- Đúng vậy ! Không có bất cứ điều gì là thật. Tôi và Dương….
- Giám đốc, trăm nghe không bằng một thấy, và tôi không bị quáng gà ! PhiềnGiám đốc phê chuẩn đơn thôi việc của tôi ! Giờ thì tránh ra cho tôi dọn đồ ! -Trần Hùng vơ đồ đạc nhét vào thùng catton. Anh tiện tay tóm được là thả chúngxuống, bỏ ngoài tai lời Lạc Thiên.
- Tình bạn của chúng ta không phải một sớm một chiều, tôi coi cậu như một ngườiem trai, cớ gì tôi làm trò đó. - Lạc Thiên khẳng khái vò nát phong thư.
- Vậy tại sao anh