- Phịch ! Binh !
- Ha ha ha, đáng đời nhà ngươi ! - Khả Vy đứng trên giường hướng xuống ra oaivới Lạc Thiên chính bằng nụ cười khả ố của chủ nghĩa tư bản.
Lạc Thiên vừa nhắc tới cái tủ nhỏ dùng đựng đèn đã lãnh trọn khối u nổi trêntrán. Anh lăn một vòng không thành công xuống sàn, cả đầu va đập vào cạnh gỗ.
- Cái giá phải trả cho tội háo sắc ! Ha ha, đừng tưởng tôi là vợ mà nhịn anhnhé ! Chúng ta thụ thụ bất thân, không liên quan gì tới nhau !
Lạc Thiên lấy tay xoa trán, anh cảm nhận thấy cục biêu trên đó, càng chạm càngđau, tốt nhất là hớt tóc tránh một bên. Cẳng chân và thân sóng soài, anh thu vềngồi khoanh lại.
- Ngủ luôn ở đấy cũng được ! - Khả Vy ném chiếc gối của anh xuống, trả về khổchủ.
Lạc Thiên xay xẩm mặt mày, vẫn chưa hết mệt, công tử như anh được mẹ cha chămbẵm nào đánh đòn bao giờ, có học võ với chúng bạn họ cũng căn dặn không đượcmạnh tay với anh, nay lại bị xua đuổi phũ phàng. Lấm thấm vài vệt máu nhỏ trênđốt tay, vết thương trên trán ra máu rồi.
- Nếu đã làm phiền thì tôi thật thất lễ ! - Anh vịn tay đứng lên, cầm chiếc gốivà lững thững bước ra khỏi phòng.
- Phải đấy, anh đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt nữa ! Bõ tức ! Khả Vy vênhváo cậy mình là chủ phòng, cô hả hê với chiến công của mình.
Lạc Thiên thực hiện đúng phép lịch sự, anh đóng cửa khi cô nói hết câu, vềphòng và tạt nước rửa vết thương hở.
Giây đồng hồ lê từng đoạn nhỏ, Khả Vy không tin anh dễ dàng từ bỏ, cô vẫn đứngtrên cao đợi anh quay lại, phòng tuyến chặt chẽ. Thế nhưng cô lại không thể chờthêm được nữa, Lạc Thiên đi không trở lại. Nhớ bộ mặt bí xị vừa rồi bước ra,đáng thương, tồi tội làm sao ấy. Anh đã chỉ xoa chán mà không liếc nhìn cô lấymột lần, lời cuối không giống với tính khí trẻ con ngày thường của anh. Cô xétlại việc mình làm, chỉ là bảo vệ bản thân, điều chính đáng, có gì phải áy náy.Tuy nhiên không dễ chấp nhận như cô nghĩ, đôi mắt, giọng nói lạnh như băng củaanh níu kéo trong đầu cô nặng trĩu.
- Cộc cộc ! - Khả Vy áp tai vào cánh cửa phòng bên, cô biết có căng taicũng chẳng nghe được gì nhưng vẫn muốn lắng. - Cộc cộc !
Lạc Thiên mở cửa trong, anh bình thản tới thờ ơ. Người Khả Vy tỳ vào cửa,chuyển động theo vòng quay của bản lề, mắt cô thăm dò khuôn mặt nghiêm nghịkia. Nhe răng cười thân thiện, cô mới tách mình khỏi cửa và đứng trước mặt anh.
- Tôi… - Rất muốn nhìn mặt anh nhưng thấy rồi lại chẳng có lí do nào khác.
- Tôi vẫn đang nghe ! - Lạc Thiên dựa lưng vào tường, mắt nhìn vào phòng, khôngmàng đến người đối diện.
- Anh đang coi tivi à ? Xem cái gì thế ? - Cô kiễng chân lên để qua tấm vai anhcao lớn soi vào trong.
Anh đứng tránh ra cho cô khỏi phải loi choi, đã là mẹ rồi mà còn nhi nha nhinhô, chẳng ra thể thống gì hết.
- À, Mr.Bean ha ! Xem cái này cười rụng rốn luôn ấy !
Lạc Thiên không đáp, nghe thấy tiếng gõ cửa anh bật đại một kênh lên chứ có chủđích gì đâu.
- Ha ha, cười sái quai hàm với ông này mất ! Nhìn mặt ông ấy hài nhỉ anh nhỉ!?! - Khả Vy đi tới gần tivi, rủ rê cho xem cùng, nhìn mặt hắn hình sự quáđáng.
Lạc Thiên không đóng cửa, anh vào trong ngồi lên ghế, tiện lấy tập tài liệutham khảo, một dự án tương đối lớn về cơ sở vật chất và các trang thiết bị chogiới show-biz thuộc công ty mẹ Countdown đang chờ bên anh duyệt trình. LạcThiên liếc đểu Khả Vy rồi lật từng trang màu tạp chí. Trường Tồn là công ty độcquyền, nhận đơn đặt hàng của Countdown xây dựng nhà nghỉ dưỡng, Spa, khu giảitrí, cho đến các vật dụng nhỏ lặt vặt nhất của giới ca sĩ diễn viên bên ấy, nêncần phải nắm thị hiếu khó tính của từng người. Anh đang theo dõi các short hìnhcủa những người nổi tiếng.
Khả Vy cố tình cười to mỗi khi đoạn phim chèn tiếng cười của đám đông dù khôngthực sự hài, cô ngồi thu lu trên mép giường. Không thấy phản hồi từ anh, cô ngóvề đằng sau. Lạc Thiên lập tức giơ quyển tạp chí cao hơn, chân vắt chữ ngũ.
Đó là hình một cô gái tạo dáng chữ S trong trang phục đồ đi biển, chiếc mũ vànhrộng cô ta đội trái ngược với số vải hiếm hoi trên cơ thể, Khả Vy từ trố mắtđến xoáy nghiến vào tấm bìa, bên ngoài đã thoáng mát như thế thì nội dung bêntrong còn ra sao nữa. Sức nóng tăng từ zero lên tới 101ºF, nảy lửa trên dàn thiêucủa hốc mắt, cô hùng dũng đi tới.
Lạc Thiên tỉnh bơ, anh lật từng trang một và tư lự vẻ tâm đắc. Con Cáo giờ lộtxác thực sự đây.
- Đưa đây ! - Khả Vy giật quyển tạp chí về mình, ngấu nghiến lật từng trangảnh, đúng như dự doán, chúng chẳng trong sáng gì, hết quảng cáo đồ ba lỗ áo haidây, quần cũn cỡn cho phái nữ thì đến đồ nội y của đấng mày râu. Lạc Thiên, anhnhìn những loại tạp nham này ư, anh là loại biến thái hay lưỡng tính ? - Cáiquái quỷ gì đây ? HẢ ?
- Gì cơ ? Mấy bộ đi biển này hả ? Em thích sao ? Nếu ưng thì đặt hàng họ sẽchuyển tới tận nhà cho ! - Diễn tả rất tự nhiên, Lạc Thiên ra vẻ không mặn mà.
- Anh giải thích cho tôi nghe mấy thứ tục tĩu này ? - Khả Vy đứng dang rộng haichân, tay múa máy tức tối để kiềm chế nổi đóa.
- Hử ? Chúng ta có cuộc sống riêng, tôi đeo đuổi sở thích của riêng tôi, ai chocô… QUẢN !? - Vênh mặt góc 30º, kết hợp rung đùi cùng chất lượng âm thanh bấtcần, Lạc Thiên dần thắng thế.
- Anh… ! Tôi mách mẹ anh theo dõi tranh ảnh không lành mạnh, ai cho phép anhxem mấy bọn đàn ông cửi trần đóng khố này chứ ? Biến thái, biến thái… ! - KhảVy ngân họng cãi lại, cô uất ức tới mất phương hướng, giậm chân vùng vằng.
- Thời buổi nay giới tính thứ ba có gì đáng chỉ trích đâu nhỉ ?! Ha ha, lấy vợ,sinh con, chẳng phải lớp mặt nạ « xịn » che mắt thiên hạ ! - động tác vuốt cằmđầy toan tính, thêm nữa là dùng màn hình gương điện thoại soi mặt ngắm nghía,Lạc Thiên tích thêm một điểm thành công.
- Ôi, chết tôi mất thôi, chết mất ! - Khả Vy vuốt ngực cho xuôi bớt, suy xétthì lí do này mới phù hợp nhất để cô được « gửi » ở nhà họ Cao. - Đáng ghét,anh… dê con đang điên lên thay tôi đây ! - Khả Vy hy vọng Lạc Thiên vì bé conmà dừng thòng lọng vụ bê bối.
- Ấy ấy, đừng nóng ! Papi thương ! - Tình phụ tử trỗi dậy, Lạc Thiên vòng tayôm lấy Khả Vy, đôi tay lần mò vòng bụng.
- Anh làm gì thế ? Bỏ tôi ra ! - Khả Vy lúng túng dí tay bóp cổ Lạc Thiên, lậtngửa lật úp khiến anh ngạt thở. - Có bỏ ra không thì bảo ? - dữ dằn như một bàchằn gán mắc sư tử Hà Đông.
Lạc Thiên gỡ tay ra khỏi, lòng mắt trợn ngược, quần áo xộc xệch, xem ra có vợcũng như không.
- Ring Ring Ring !
Cho đến khi tiếng chuông qua khúc nhạc dạo đầu và bắt đầu cất tiếng hát Khả Vymới tạm tha cho anh, để hắn nghe điện thoại rồi xử tiếp, tội của hắn là khôngtôn trọng vợ và con, đáng bị trừng trị thích đáng.
- Alo,… Là em à !
Khả Vy đảo mắt lừ tên chồng, hắn nói chuyện với ai mà đang từ tôi - cô với mìnhđã quay ngoắt vòng tròn rồi.
- Không có chuyện gì đâu em !
Hả, hắn đang cãi nhau với mình mà nói là không có chuyện gì ư ? Đồ hai mặt.
- Ừm ừm,…anh đã đặt vé đi xông hơi thư giãn, có chuyên gia nước ngoài theo dõisức khỏe nên…
Tên bắt cá mười tay, hắn định đi xông hơi với đứa nào ? Trời ơi, đi xông hơi,đi xông hơi... ! Khả Vy vò đầu đau khổ, những người trong phòng tắm hơi chỉquấn mỗi tấm vải quanh người thôi. Nhân lúc anh đang nghe cô cúi mình xuống gầnống.