Lúc đóng cửa, tôi nghĩ, có lẽ số phận đã sắp đặt, tôi không có cái phúc phận ấy. Hai hôm sau tôi nhận được thông báo trúng tuyển. Tôi không gọi điện báo cho Hạ Trường Ninh, tôi nghĩ nếu anh ấy đã nghĩ kỹ cách giải quyết thế nào thì anh ấy sẽ tới tìm tôi.
Một tuần sau Hạ Trường Ninh nhắn tin cho tôi, anh ấy phải đi Thâm Quyến một chuyến. Anh ấy nói:
“Em đợi anh trở về”.
Những ngày xuân tươi đẹp của vùng Giang Nam đã trôi qua. Trên những cây phượng hoàng đã bắt đầu đâm những mầm hoa màu hồng đào, những đám lá non xanh ngày một rậm rạp thêm dưới ánh mặt trời chói chang.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Trường Ninh chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Thỉnh thoảng có dịp đi qua công ty anh ấy tôi lại ngước đầu lên nhìn.
Tôi gọi 114 hỏi số điện thoại công ty anh ấy, rồi bảo Mai Tử gọi. Cô ấy dập máy rồi thở dài: “Giám đốc Hạ đi vắng, mời cô để lại lời nhắn”.
“Không sao. Cậu bảo cậu họ Mai. Cậu muốn tìm anh ấy để hỏi chút chuyện, cũng là điều bình thường mà”.
“Phúc Sinh, tớ cảm thấy cậu thực sự đã thay đổi. Cậu cẩn thận, suy nghĩ chu đáo hơn xưa”.
Tôi không hề chau mày: “Việc này nên để anh ấy tự giải quyết thì hơn. Nếu anh ấy không tìm tớ thì đó chính là câu trả lời rồi. Tớ muốn cậu gọi điện tới là vì tớ nhớ anh ấy, muốn biết tin về anh ấy. Mai Tử, cậu biết không? Hóa ra cũng có lúc tớ lại muốn biết nhất cử nhất động của Hạ Trường Ninh”.
Mai Tử nhìn tôi đồng tình: “Hay là cậu gọi điện cho anh ấy?”.
Tôi lắc đầu. Tôi chưa bao giờ tin một người bận tới mức không có đủ thời gian để gọi một cuộc điện thoại. Khi tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau thì dù không gặp gỡ cũng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin.
Anh ấy chưa ngày nào là không nhắn tin, chỉ mấy ngày Tết anh ấy cố ý không nhắn vì muốn tôi hiểu rõ bản thân mình hơn. Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại cũng không có, một dòng tin nhắn cũng không.
Tôi nghĩ rằng, đó đã là câu trả lời.
Hạ Trường Ninh nói: ““Đợi qua năm nay, năm sau nếu như em thi đỗ thì tháng bảy, tháng tám lấy anh, tháng chín đi học, thế nào?”.
Hạ Trường Ninh nói: “Anh không phải người một dạ hai lòng”.
Hạ Trường Ninh nói với bố Vy Tử: “Trước đây bố từng nói, có vợ thì chỉ cần khấu đầu ba cái trước bố là xong. Đám cưới bố không tới”.
Mùa hè đã sắp tới, những lời của anh ấy dường như những lời nói mê từ bao năm trước, cũng có thể đó chỉ là cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi luôn mắng anh ấy là lưu manh, anh ấy cũng luôn trả lời tôi: “Em thích”. Sau đó sẽ giở trò lưu manh tới cùng.
Khi ghét anh ấy, tôi chỉ cảm thấy bị anh ấy đeo bám thật phiền phức.
Khi thích anh ấy, nhớ lại những lúc mắng anh ấy là lưu manh đều giống như đang liếc mắt đưa tình.
Chỉ cần nhớ lại là tôi nghĩ ngay tới dáng vẻ bất cần, bám riết lấy tôi không rời của anh. Có tiếng nói phát ra từ đáy lòng: Đã lỡ mất rồi.
Hoa tử đằng cũng đã rụng, chỉ còn những chiếc lá rậm rạp. Tôi đã từng ngủ một buổi chiều dưới ánh nắng ấm áp ở đây, khi mở mắt ra thấy Hạ Trường Ninh cũng đang ngủ, ký ức ngọt ngào, ấm áp khi đó bỗng trở thành một cái tát bỏng rát vụt qua.
Cái tát ấy nhắc nhở tôi: Ninh Phúc Sinh, mày đã không kịp nói với anh ấy là mày thích anh ấy rồi.
Tôi không khóc, lúc chia tay với Đinh Việt tôi đã khóc như mưa như gió, vậy mà bây giờ không có lấy một giọt nước mắt.
Khi Hạ Trường Ninh ngả mình trên ghế sofa, mắt nhằm hờ nói những nghi ngờ của anh ấy, tôi đã có ý không muốn mang tới cho anh ấy bất cứ áp lực nào. Là con trai của anh ấy, là mối nghiệt duyên giữa anh ấy và Dật Trần nhiều năm trước, là món nợ mà anh ấy nợ cô ấy, là anh ấy lựa chọn đi trả, tôi chỉ có thể chúc phúc.
“Một thời gian nữa là đi học rồi. Đi đi, mình đi dạo phố, xem có gì mua được không”. Tôi chuyển chủ đề rồi kéo Mai Tử ra ngoài.
Con người có rất nhiều cách để trưởng thành. Những việc lớn như hoàn cảnh gia đình, sự giáo dục của bố mẹ, rèn luyện trong công việc, tình cảm nam nữ thay đổi, tất cả đều có thể biến đổi cuộc đời của chúng ta.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy Hạ Trường Ninh biến mất. Tôi nói với họ: “Con và Hạ Trường Ninh chia tay nhau rồi. Đừng hỏi con nguyên nhân, con lớn rồi, có thể tự giải quyết mọi chuyện của mình. Mong bố mẹ hiểu cho con”.
Mẹ tôi mở miệng định nói theo thói quen nhưng bố tôi đã ngăn lại.
Lời của bố tôi đầy thâm ý sâu xa: “Bố mẹ thích Hạ Trường Ninh bởi vì thấy cậu ấy đối tốt với con. Mặc dù cậu ấy không được học nhiều nhưng lại có tinh thần cầu tiến. Trong những học trò bố đã dạy thì có nhiều người là người trưởng thành, mục đích chỉ là kiếm tấm bằng cũng không ít, mượn cớ đi học để thêm quan hệ cũng khá nhiều, Hạ Trường Ninh là người hiếu học nhất trong số đó. Phúc Sinh, con cũng lớn rồi. Phận làm bố mẹ cũng chỉ muốn con cái tốt đẹp, bố mẹ không can thiệp vào quyết định của con. Chỉ cần con thấy hạnh phúc thì bố mẹ vui lòng”.
Những câu nói của bố khiến nước mắt tôi tuôn như mưa.
Lúc tôi thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây thì Hạ Trường Ninh trở về.
Anh mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần Tây, đầu tóc gọn gàng. Nhìn anh ấy giống như một ly kem mùa hè, ngọt ngào và mát lịm.
Hạ Trường Ninh bây giờ, dù nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy anh ấy vô cùng đẹp trai. Chỉ cần anh ấy ngồi trong xe nhìn về phía con ngõ nhỏ, ánh mắt ấy khiến tôi mê đắm. Tôi gõ đầu mấy cái, cảm giác vui sướng dồn lên trong lòng, mọi sự phỏng đoán và bất an bây giờ tiêu tan như mây khói. Nhìn thấy anh ấy, tôi chỉ thấy niềm vui tràn ngập.
“Anh về rồi?”.
Hạ Trường Ninh mỉm cười rồi mở cửa xe. Tôi lên xe, thắt dây an toàn xong, cười và hỏi anh: “Đi đâu?”.
“Trường bắn”.
Anh ấy nói xong trái tim tôi như chìm xuống đáy.
Nơi hẹn hò của người khác không phải là quán cà phê, rạp chiếu phim thì cũng là những nơi danh lam thắng cảnh, công viên bờ sông, tôi và Hạ Trường Ninh hình như có tình cảm đặc biệt với trường bắn.
Lần đầu tiên, tôi khiến anh ấy thua cuộc và uống say rượu.
Lần thứ hai, Hạ Trường Ninh đưa Dật Trần về, rồi yên tĩnh gục đầu trên đùi tôi, hơn nữa, anh ấy nói lần đầu tiên đã muốn có tôi.
Lần này, anh ấy không nói, còn tôi cũng đã hiểu.
Niềm vui khi nhìn thấy anh ấy, niềm hạnh phúc khi lên xe, không thể nào tiếp tục được nữa.
Anh ấy im lặng lái xe, tôi im lặng nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe.
Trường bắn im lặng lạ thường trong buổi trưa hè.
Tôi chuyên tâm cầm súng lên và nhắm thẳng vào tâm. Chốc chốc tiếng súng lại vang lên, không phải bắn vào tâm bia mà giống như tiếng thứ gì đó tan vỡ, giống tiếng đồ sứ rơi xuống đất, tiếng vỡ giòn tan.
“Phúc Sinh, em muốn bắn chuẩn hơn thì đừng run tay”. Anh ấy đi tới nâng tay tôi nhưng cứ chần chừ không giúp tôi giữ báng súng.
Tôi buông tay, cánh tay run rẩy.
“Để anh giúp em, nào, cùng ngắm bắn”. Nghe thấy tiếng “pằng” một cái, dường như cùng lúc đó tôi buông súng quay sang ôm chầm lấy anh ấy.
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi thở dài: “Anh chỉ đi có hai tháng thôi mà. Phúc Sinh, em ngẩng đầu lên”.
Tôi không muốn.
“Trần Hạ không phải con anh”.
Tôi sững lại, mọi chuyện đều đã không thành vấn đề nữa rồi. Tôi sung sướng ngẩng đầu nhưng lại thấy có điều gì đó sâu xa ẩn chứa trong đôi mắt anh.
Tay anh trượt trên mặt tôi. Tháng tám, mặc dù không có mồ hôi nhưng ngón tay lại mát lạnh: “Anh cũng hy vọng nó không phải con trai anh”.
Cùng Chuyên Mục
![]() | · Truyện teen - Vợ yêu, xin dừng bước Full 16:08 16/09/2014 |
![]() | · Truyện teen - Vợ Ơi Là Vợ p2 17:26 16/09/2014 |
![]() | · Truyện teen - Vợ Ơi Là Vợ p1 16:40 16/09/2014 |
![]() | · Truyện teen,Vì anh là người phục vụ quán bar Full 15:02 27/09/2014 |
![]() | · Truyện teen,Từ bỏ em, kiếp sau nhé p2 09:48 02/10/2014 |
![]() | · Truyện teen,Từ bỏ em, kiếp sau nhé p1 09:44 02/10/2014 |
![]() | · Truyện teen,Truyện cổ tích của mèo và sói p2 11:02 02/10/2014 |
![]() | · Truyện teen,Truyện cổ tích của mèo và sói p1 10:59 02/10/2014 |