_ Cũng không có gì đâu...
Duy ngồi xuống cạnh cô, ân cần :
_ Thôi, cậu cứ để đó đi... Tớ cảm ơn vì những gì mà cậu giúp đỡ tớ trong thời gian qua... Cậu vất vả quá rồi !
Phương Doanh ngạc nhiên :
_ Cậu nói thật à?
_ Thật !
_ Chà ! Tớ chờ câu này đã lâu... Ơn trời ! Xuân Thi ơi, chờ tớ đi mua gì với!
Phương Doanh chạy theo XUân Thi ra ngoài, cười khanh khách... Duy khẽ lắc đầu. Phương Doanh không còn là cô bé kiêu kỳ như hồi lớp 10 nữa... Cô bạn tốt bụng đáng yêu ấy, cam chịu tất cả những gì mà cậu dồn cho, từ trách nhiệm lớp , đến trách nhiệm đoàn, rồi cả những khi bực mình vô cớ... Cậu khẽ cười... bên cạnh câu, vẫn còn chút gì đó ấm áp !
Một làn gió lạnh thổi vi vút qua cửa sổ. Xuân Anh rên khe khẽ, một vài đứa hét lên đòi đóng của... Sự ồn ào trong lớp thật dễ thương! vậy mà lâu nay cậu quên bẵng. Phải rồi! Tố phương rất thích sự náo nhiệt và ồn ã. Cô luôn nhào vào nơi có các trò chơi và nơi có các vụ đánh nhau cần can thiệp. Tình cô năng nổ, nhiệt thành nhưng hồ đồ hậu đậu... Nhật Duy khẽ rùng mình , nếu cậu nói cô như vậy thì cô sẽ cho biết tay... Một là những cái nhéo đau điếng hay là sự im lặng như đeo đá... Duy sợ nhất ở Phương sự lạnh lùng... Cô sinh ra là để được cười... Những nụ cười tươi, thẳng thắn, không khoan nhượng nhưng rất đỗi thanh thản, dịu hiền... Gió lạnh lại lùa vào... Xuân Anh lại rên rỉ, một vài đứa lại hét lên đòi đóng cửa, nhưng chẳng một ai đóng cửa cả... À, bây giờ là buổi sáng, mình học chiều ... *_*
Phương tham gia đội bóng nhưng ở vị trí dự bị.. cho Sophia... Cô cũng không lấy gì làm buồn. Sophia chơi khá, và cô ta luôn tự phụ về đều đó. Phương bàng quan tất cả, dù trong lòng luôn lo lắng về trận đấu giao hữu sắp tới với trường Washington... Chắc chắn sẽ chạm mặt họ mất thôi !
Paul vẫn thường hay gọi điện về. Ngày thì 2 lần, song cũng có ngày nhiều lần nếu không nói chuyện được với Tố Phương. Barbara thường trêu chọc nhưng Phương chỉ cười, cho qua... Đến giờ, cô không còn bận tâm về những chuyện tình cảm đó nữa.... Những gì đã trả qua, cô thấy đã đủ cho một đời người rồi ! Paul chắc chắn đã hiểu nhưng có lẽ anh chưa chấp nhận. Con người anh, ít khi nào đầu hàng một cái gì lắm... Anh đang chờ đợi sự ủng hộ của thời gian ư?
Hôm nay, Phương định về sớm nhưng bị John giữ lại , báo cho lịch thi đấu sắp tới... Cô cùng JOhn bước sang đường khi đèn đỏ đã bật lên... Khi đến giữa đường... Phương như đứng trời trồng vì choáng váng trước một chiếc xe đang lao đến... John hét lên :
_ Tố Phương ! Cẩn thận !
Phương lộn hai vòng ra khỏi chỗ đứng sau khi đã hoàn hồn, chiếc xe vọt lên và quay trở lại như cố ý... Phương lồm cồm bò dậy... John hất Phương ra khi cô chưa kịp vững... vừa lúc chiếc xe lao tới ! Đầu John đập vào xe , Phương hét lên :
_ John...John!
John nằm sóng xoài trên đường. Chiếc xe bỏ chạy mất hút. Jenny chạy đến, hốt hoảng:
_ JOhn...
Phương hoảng sợ thật sự... Cảnh tượng mẹ nằm đó như vẫn ẩn hiện trong tâm trí cô... Cô bật khóc nức nở...
_ Tớ không biết... không biết...
Jenny tỉnh táo hẳn, cô nói :
_ Cậu đừng rối lên... Gọi tắc xi mau lên !
Phương lập cập đứng dậy, nước mắt vẫn rơi lã chã... Kinh hoàng quá... Nếu như không kịp thì sao?
John được đưa vào bệnh viện ngay lúc đó. John bị mất máu vì vết thương chứ không bị chấn thương nặng.. Phương gần như trút được gánh nặng trong lòng... Nắm nhẹ bàn tay Jenny, Phương như an ủi cô đừng lo lắng quá. Đến tận khi đưa John vào bệnh viện, Jenny mới hoàn toàn bị nỗi sợ hãi ngự trị... Phương lẳng lặng cười. Cô ấy quá mạnh mẽ, quá tốt đẹp... Nếu không có cô ấy, chắc John sẽ không may mắn như thế!
Chuyện của Phương đến tai Paul rất nhanh. Anh đâm ra lo lắng và quyết định thuê thám tử bảo vệ Phương và điều tra ra hung thủ... Có lẽ, những nguy hiểm mà Phương phải chịu do chính anh mang đến! Paul thấy râm ran trong người sự căm ghét kỳ lạ... Bất kể ai làm Phương đau, anh sẽ không bao giờ tha thứ!
Một tuần sau, John ra viện mặc dù đầu vẫn còn đau. Chỉ vào ngày nữa là trận đấu giao hữu giữa hai đội bóng sẽ diễn ra, rồi còn cuộc thi tốt nghiệp cũng đang gần kề... Phương càng ngày càng hoảng hốt. Cô sợ gặp lại những người bạn cũ, nhất là Henry... giống như một lần nữa cô phải đối diện với bất hạnh của mình... Âm ỉ trong cô là nỗi đau , chồng chất những mối giằng co giữa tha thứ và căm thù... Phương hay bị chìm trong những cơn ác mộng mà khi tỉnh dậy vào giữa đêm, bao giờ cô cũng phải tìm đến những viên thuốc ngủ...
Nhà trường chuẩn bị đón chào đoàn học sinh Washington rất nồng hậu. Một đội ngũ học sinh ra tận ga để đón đoàn học sinh này... Khi tàu đến, bọn chúng nhao nhao lên... Có lẽ háo hức được đón Henry còn cao hơn là việc đón đội bóng... Một vài đứa học sinh trong đoàn bước xuống, Phương nhận ra trong đó có Jalet. Cái dáng cao cao, mái tóc xoăn tự nhiên không thể lẫn được. Phương đứng lẫn vào trong đám đông, cố kìm nén ước mong được ôm chầm lấy bạn. Tụi con gái ào lên khi nhìn thấy Henry ... Họ chạy tới xô lấn làm mất hết cả hàng ngũ. Tony cũng bị một vài đứa con gái đánh bật ra xa, cậu chới với, bất chợt có cảm giác ai đó nhìn mình chăm chú... Cậu quay phắt người lại... chỉ có tiếng ồn ào và một làn sóng con gái đang đùn lên... Tony thẫn người nghĩ ngợi... Alice vỗ vai :
_ Sao vậy? Quên gì trên tàu à?
_ Không... Bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Alice gật đầu, trầm ngâm :
_ Nghe nói đội bóng trường này mới được thành lập... nhưng họ tự tin lắm... Tớ hơi lo ngại, nếu như có Tố Phương...
Tony quàng tay qua vai Alice , dịu dàng :
_ Đừng lo ! Trong đội của tụi mình có bao nhiêu là người giỏi cơ mà? Lại còn có mình và Henry cổ vũ nữa... Thắng lợi là điều dĩ nhiên rồi!
Alice mỉm cười... cùng Tony chen qua đám đông đến chỗ đoàn của mình...
Một tiếng sau ở sân thi đấu, học sinh chen nhau ngồi chỗ thuận tiện và được gần Henry nhất. Henry không cười, sắc mặt lanh lùng như băng...Tony như đã quá quen, giơ chiếc máy ảnh ra, nhoẻn miệng cười :
_ Hy vọng chụp được bức ảnh đẹp !
_ Ừm... Cảnh náo nhiệt thế này... tớ lại thấy nhớ Phương quá! _ Henry bần thần người...
Một năm qua cậu vùi đầu vào học, ít biểu diễn , ít tiếp xúc với người khác... Ám ảnh về cái chết của mẹ Phương, lấy gần hết sức sống và sự yêu đời của cậu. Henry thường xuyên xám hối trong phòng mình... Những tội lỗi mà bố mình phạm phải... mong muốn có thể gột sạch bớt đi.
_ Nếu có thể, tớ muốn mình vĩnh viễn chỉ ở lại khoảng thời gian đó ! _ Henry ngước mắt nhìn lên, như đang cầu nguyện... Phía trên, treo la liệt những băng zo^n quảng cáo. Cậu cười... lòng cồn lên một cơn sóng!
Tại phòng thay đồ của đội bóng trường, Tố Phương ngồi uể oải nhìn các bạn mình chuẩn bị. Sophia đưa cho Jenny một lon cô ca mở sẵn và bảo đưa cho Phương vì trông cô không được khoẻ. Jenny hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn Phương, thấy cô đang mơ màng như bị vắt kiệt sức sống. Đoán biết Sophia có ý tốt nên cô vui vẻ đặt lon cô ca trước mặt Phương, dịu dàng :
_ Cậu uống một chút đi !
Phương mỉm cười , đưa lon cô ca lên miệng, uống một vài hớp... Jenny bóp nhẹ tay cô, nhỏ nhẹ :
_ Cậu cứ từ từ... Mình tin rồi đội cũng cần đến cậu thôi !
Phương khẽ lắc đầu. Cô không buồn vì chuyện mình là cầu thủ dự bị, nhưng cũng không muốn đính chính... Trong đầu cô, mòng mòng cảm giác mệt mỏi rã rượi... Phương gục mặt xuống bàn, ngủ miết... Sophia giấu một nụ cười đắc ý, lại gần ,lay tay Phương :
_ Tố Phương ! Tố Phương... Sao thế này?
Jenny nhìn ra... Rồi mỉm cười như thể đó là việc tự nhiên... Mệt thì cần nghỉ ngơi vậy thôi !
Cùng Chuyên Mục
· Truyện tiểu thuyết - Thái Hậu 15 Tuổi 09:36 18/12/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Nụ hôn cuồng nhiệt Full 21:32 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết ngôn tình - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ 10:51 17/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Tôi cũng rất nhớ anh ấy Full 21:47 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Hôm nay em phải gả cho anh Full 21:01 23/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Cô gái Đông dương Full 20:59 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn Full 20:53 23/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi Full 22:06 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet da hoan - Áp trại tiểu vương phi 09:52 18/12/2014 |