Đông Phương Bảo Bối: Gào thét! Mình đoán đúng rồi, đúng là cậu có gian tình với Giáo chủ Sanh Li!
Bảo Bối ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng đã có chút bất bình, thần cấp lớn như vậy, làm nhiệm vụ vợ chồng, đánh quái, vợ chồng pk dễ như trở bàn tay. Gần quan được ban lộc mình còn chưa có cơ hội quen Sanh Li, không thể tưởng được vài ngày ngắn ngủn, để một cô gái xa lạ chiếm tiên cơ. Bảo Bối vừa tiếc hận, vừa tự trách mình không quý trọng cơ hội bắt chuyện với đại thần Sanh Li.
Đông Phương Duyệt: Không phải Sanh Li, không nói gạt cậu, Sanh Li trong hiện thực là bạn học của mình, cha mẹ bọn mình cũng quen nhau, cho nên quan hệ không tồi. Bạn trai của mình trước đó không lâu vào bang, mình cũng vào theo.
theo.
Trong lòng Bảo Bối tràn ra một tia mừng thầm, cô còn có cơ hội, phải nắm chắc! Cũng nhịn không được tò mò, muốn biết phu quân Duyệt Nhi là thần thánh phương nào.
Đông Phương Bảo Bối: Đó là vị nhân huynh nào?
Đông Phương Duyệt: Bảo Bối mình tin mới nói cho cậu, cậu đừng nói cho người khác.
Đông Phương Bảo Bối: Mình luôn có ý thức trung thực mà.
Đông Phương Duyệt: Là Đông Phương Tiếu đấy! Trước đó không lâu anh ấy cũng vào mà?
……………… Vô…..Ảnh…6..Các….https:
Đông Phương Bảo Bối:……………………
Đông Phương Duyệt: Sao thế, Bảo Bối?
………………
Bảo Bối kinh hãi, mắt mở còn lớn hơn cả mắt mèo đen. Lặng im sau một lúc lâu, tay còn run rẩy, run rẩy gõ nhầm cả phím.
Đông Phương Bảo Bối: Mình vừa mới đi toilet, cậu nói ai, là Đông.. Phương.. Tiếu.. Sao?
Đông Phương Duyệt: Đúng vậy, làm sao thế?
Đông Phương Bảo Bối: Phát triển thành hiện thực à?
Đông Phương Duyệt: Bọn mình là từ hiện thực vào trong trò chơi.
Bảo Bối lại bị chấn động thật sâu, tuy nói mới tốt nghiệp trung học, ông anh lăng nhăng, ngay cả bạn gái cũng lừa tới tay. Xem xét lại mình, ngay tay bé trai còn chưa được nếm mùi vị, vì thi vào trường A, cự tuyệt vô số vệ tinh, bây giờ giấc mộng hiện thực , vốn nghĩ có thể sớm thoát khỏi danh hiệu độc thân hơn anh trai, không ngờ lại chậm một bước. Ai! Người tính không bằng trời tính, ngay cả phương diện này ông anh cũng cao hơn mình, thật sự là thần cấp mà! Bỗng nhiên trong lòng Bảo Bối trào ra mấy cái đầu, rất muốn trông thấy chị dâu tương lai sẽ có dáng vẻ gì, vì thế……
Đông Phương Bảo Bối: A. Đừng nói, năm nay cậu bao nhiêu?
Đông Phương Duyệt:19 , chuẩn bị học trường B, cậu hỏi cái này để làm gì?
Đông Phương Bảo Bối: Không có việc gì, chỉ hỏi một chút, mình cũng trường B, hắc hắc..
Trong lòng Bảo Bối nghĩ gian: Khó trách, tên Bối Vũ Tiếu kia từ bỏ cơ hội vào trường A để bắt nạt cô, thì ra là ở B có người có sức hấp dẫn lớn hơn….
Đông Phương Bảo Bối: Duyệt Nhi, cậu ở thành B hả?
Đông Phương Duyệt: Đúng vậy
Đông Phương Bảo Bối: Mình, có thể gặp cậu ăn bữa cơm không?
Tuy nói yêu cầu này rất đường đột. Nhưng Bảo Bối thật sự rất muốn biết, Duyệt Nhi trông như thế nào, có thể mỗi cô em gái đều có suy nghĩ như thế, vội muốn biết bạn gái của anh trai, huống hồ gần đây Bảo Bối thấy anh hòa nhã hơn hẳn, chắc là đến mức đó rồi.
Đông Phương Duyệt: Được, có thể! Đi đâu đây?
Đông Phương Bảo Bối: Mình biết có quán nấu canh cá không tệ, ăn ngon lắm, không bằng đi đến đó đi! Vô…..Ảnh.7…Các….https:
Đông Phương Duyệt: Có đúng không, là quán gần ký túc xá à?
Đông Phương Bảo Bối: Đúng thế! Sao cậu biết?
Đông Phương Duyệt: Cái đó. Anh Tiếu đưa mình đến ăn!
Bảo Bối lại 囧 , không thể tưởng tượng được đã phát triển đến trình độ này, mình thật là không theo kịp thời đại, lạc hậu lạc hậu mà!
Đông Phương Bảo Bối: Anh Tiếu của cậu thật sự là thần thông quảng đại! Cậu biết là được rồi, hẹn mấy giờ?
Đông Phương Duyệt: 5 giờ rưỡi nhé
Đông Phương Bảo Bối: Ok, vậy 5 rưỡi
Đông Phương Duyệt: Mình mang bạn được không?
Đông Phương Bảo Bối: Có thể chứ! Đúng rồi mình có chuyện, phải out trước, 88 0!
0 đồng âm- bye bye
Nói xong, avatar của Đông Phương Bảo Bối liền tối sầm xuống.
Duyệt Nhi khóc, [ mình còn chưa nói với cậu, mình mang đại thần Sanh Li đi mà!]
Part 3
“Người mẹ thân yêu trẻ trung xinh đẹp của con, có thể cho con mấy đồng tiền dư không?” Bảo Bối chạy vào phòng ngủ của Vy Vy và Nại Hà, “Tiền của con, vài ngày trước mua di động rồi!”
“Có lợi gì không?” Vy Vy buồn bực, đứa con này, rất ít khi chủ động xin tiền cha mẹ.
Bảo Bối hưng phấn: “Chiều con muốn đi gặp bạn trên mạng.”
“Thật à? Trai hay gái?” Vy Vy sáng mắt!
“Con gái mà, nếu cô ấy không phải gay hay là gạt mẹ, thì chắc là cùng loại!”
Vy Vy trầm tư, tiện đà mở miệng: “Con gái à, mẹ phát hiện con mặt quần áo quá ít, cho nên mẹ quyết định, cũng đi mua quần áo với con, ra ngoài không thể đánh mất mặt mũi Tiêu gia được!”
Cũng không quản Bảo Bối có đồng ý hay không, cuồng nhân mặc cả Vy Vy kéo siêu nhân trả giá Tiêu Bảo Bối đi thẳng lên đường! Vô…..Ảnh…8..Các….https:
[ Đoạn mua quần áo khỏi viết nha ]
Đi đến chợ vương phủ, vòng vào một cửa hàng cũ, hai mẹ con liền bắt đầu hành trình mua đồ, chọn lựa nhiều lần, Vy Vy chọn giúp Bảo Bối chiếc áo phông với thắt lưng xanh nhạt, ở dưới là một chiếc váy trắng có nếp uốn đến gối cân xứng, một đôi giày phấn trắng, tôn lên dáng người Bảo Bối, xa nhìn trong sáng, gần xem quyến rũ, vào trong mắt người khác, có thể nhìn hương vị khác thường. Đây là theo như lời Nhị Hỉ “Vẻ đẹp hành xác”.
Vy Vy nhìn con gái xinh đẹp động lòng người, so với mình năm đó còn hơn ba phần, không khỏi tự hào [ gen của mình và đại thần thật không tệ , tùy tiện sinh đứa con, đều xinh như thế ] tự đắc ing!
Bảo Bối đang muốn phí nước miếng ép giá, lúc này nhân viên cửa hàng đi ra, nhìn nhìn Vy Vy, “Là cô, tốt lắm tốt lắm, tôi nhất định cho cô giá bán sỉ! Công lực ép giá của cô, tôi lĩnh giáo nhiều rồi!”
Vy Vy ngược lại cho là vinh quang: “Cô còn chưa lĩnh giáo qua chiêu của con gái tôi đâu, con bé là trò giỏi hơn thầy đấy!”
Nhân viên cửa hàng hơi sợ, nhìn Bảo Bối, xác định Vy Vy không phải nói chuyện giật gân, lòng còn sợ hãi nói: “Quên đi, ấn bán sỉ giảm còn 90% cho cô, tổng cộng 280.”
Bảo Bối mở miệng: “Mẹ cháu không phải khách quen sao? Cửa hàng cô đối với khách quen thế à? Đến cửa hàng khác, khách vip đều được giảm một nửa , hơn nữa, cô nhìn chất vải này……”
“Vải này tốt lắm mà, là loại tốt nhất ở chợ đấy, rất nhiều quần áo đều dùng loại này.” Nhân viên cửa hàng vội vàng giải thích. Vô…..Ảnh…..Các9….https:
“Rất nhiều quần áo đều dùng cho nên còn kém đấy, cô chưa từng nghe nói ‘Vật cực tất phản’ (1) sao? Nhìn nhìn lại kiểu dáng này?”
(1) sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Nhân viên cửa hàng nơm nớp lo sợ trả lời “Kiểu dáng tuyệt đối là độc nhất vô nhị!”
“Nguyên nhân vì độc nhất vô nhị, cho nên không đủ đại chúng hoá, người khác ngay cả xem cũng không thèm, làm sao có thể thưởng thức quần áo này đây? Các cô gọi đây là gì, lừa gạt khách hàng à” Bảo Bối hót như khướu.
Nhân viên cửa hàng rơi lệ……“Đừng nó nữa, coi như tôi bán cho các người 250 được không??”
“250 vẫn khó nghe. Làm cái may mắn ,200 thế nào?” Bảo Bối ép người chết không đền mạng.
“Được, bán cho cô” Nhân viên cửa hàng cắn răng một cái, bất cứ giá nào ..
Cùng Chuyên Mục