- Chuyện gì?
- Tôi chỉ muốn cám ơn thôi…
- Thế thì không cần đâu.
- Nhưng mà…tôi đứng lên không được, cậu giúp tôi nhé…
Nick thở dài, ngẫm nghĩ :” Hôm nay ngày quái quỉ gì vậy trời!”. Và cậu đành lại gần, đỡ Jess đứng lên, nhưng chân cô bị thương khá nặng, không thể đi được, Nick đành phải “cắn răn” mà cõng cô về nhà. Sau lưng Nick, cô nhìn cậu thật lâu…và bắt chuyện
- Cậu tên gì
- Cô hỏi làm gì?
- Tôi chỉ muốn biết tên ân nhân mình thôi mà
- Thế thì không cần đâu.!
- Nhưng tôi cần! – Jess gằng giọng
- Cô này phiền thật, tôi tên Nick, được chưa?
- Chưa – Jess cười – cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- 17
- Ôi mình bằng tuổi nhau đấy…!
- Ờ vui nhỉ…
- (im lặng)…
- 1 lần nữa cám ơn nhé, Nick…- cô siết nhẹ
- …Tôi chán câu cám ơn của cô rồi đấy,có cần ghé mua bông băng thuốc đỏ gì không?
- À không cần đâu, nhà tôi có mà
- Ừ thế về nhà tự lo cho mình đi.
- Cậu định lo tiếp cho tôi hay sao mà hỏi thế – Jess châm chọc
- Cô đang mê ngủ hả?! – Nick nói vẻ mỉa mai
- Tôi chỉ đùa thôi, mà cách nói chuyện của cậu lúc nào cũng vậy à?
- Không hẳn!
- Cậu lạ thật đấy…À! tới nhà tôi rồi kìa
Nick thả Jessica xuống trước cửa nhà cô và đi sang ngôi nhà kế bên, Jess vẫn nhìn theo cậu
- Hả, nhà anh Max, không lẽ….
- Tôi là em trai Max, cô lạ gì sao, thiên thần quái quỉ – Nick cười đểu
- Ồ…tôi muốn gặp cậu lâu rồi, rất hân hạnh được gặp cậu, hàng xóm à
- Vậy sao? – Nick vừa nói vừa bước vào nhà và đóng sầm cửa lại…
- Thằng cha này…đáng ghét thật, coi mình là cái gì chứ! – Jess tức tối chống 2 tay lên hông
——————–†———————
Jessica bất ngờ phải chuyển lên New York học và sống chung với bố, tin này đến với Max như tiếng sét ngang tai. Anh không muốn xa Jess, anh gần như bực bội với cô khi biết được điều này,nhưng Max cũng không thể phủ nhận rằng,với 1 người năng động và thông minh như Jessica,New York tốt hơn nơi này nhiều.
Lúc tiễn cô đi, có cả gia đình 2 anh em, Max không thể kìm được,anh ôm chặt cô vào lòng
- Em hãy sớm trở về nhé…
- Em sẽ về mà…anh đừng buồn nữa…anh chăm sóc mẹ giùm em nha
- Ừ anh biết rồi, em phải giữ gìn sức khỏe đấy.
- Vâng – Jess liếc mắt qua Nick – cậu kia muốn nói gì với tôi không?
Nick phì cười :
- Có chứ, lên trên đó ráng tránh xa đứa nào to con, kẻo bị bắt nạt đấy thiên thần quái quỉ
- Hứ..!
Đoạn cô lấy trong chiếc túi xách ra 1 chiếc nhẫn và 1 chiếc móc khóa hình bông hoa tuyết,cô đưa chiếc nhẫn cho Max,còn móc khóa đưa cho Nick
- Dễ thương nhỉ, hình hoa tuyết cơ đấy – Nick nheo mắt, ra vẻ châm chọc
- Thôi nào Nick, Jessica đã có lòng, em đừng thế
- Hì, 2 người giữ món quà này, coi như lời hứa sẽ quay về của em, em đi đây…
Cặp tình nhân trẻ chia tay trong luyến tiếc…
Chương 2 : Jessica trở về
Ngày…tháng…năm
Jessica của anh
Cuộc sống mới của em trên New York cùng bố như thế nào? em kết bạn được với nhiều người không? Việc học của em tốt chứ? Hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh để anh sớm gặp lại em,anh nhớ em nhiều lắm…
Anh đang tham gia 1 tổ chức nhân đạo về trẻ mồ côi cùng Riley và Alex, họ đã quen nhau, em có tin được không? Nhưng bọn anh không còn liên lạc với Josh nữa, em biết đấy, thằng nhóc đó chỉ thích gây những chuyện rắc rối thôi.
Công việc mới này đã làm anh nhận ra nhiều điều ,anh cảm thấy mình may mắn hơn những đứa trẻ nơi đây vô cùng; thật xấu hổ khi nhớ lại lúc còn bé,anh không bao giờ hài lòng về những thứ mình đang có…Em nghĩ sao nếu anh gia hạn làm việc với tổ chức này vào những năm sau? Không biết sao anh lại có những suy nghĩ như vậy nữa,chỉ là khi nhìn thấy những đứa trẻ lạc quan, giàu lòng nghị lực này, anh lại cảm thấy yêu đời; và học được nhiều điều hơn cả những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường…
Nick vừa vào phòng anh mượn sách, biết anh viết thư cho em, nó hỏi em có định về hay không? Nghe như 1 lời châm chọc, anh không hiểu sao nó lại ghét em như thế. Nick vừa kết thân được với anh chàng tên Daniel,anh chàng này hài hước lắm,bao phen làm anh và Nick cười lộn ruột đấy. Nhưng dạo này Nick trổ mã ra em ạ,nếu gặp lại ,em sẽ không nhận ra nó đâu. Mẹ em vẫn khỏe, anh vì quá bận rộn nên cũng không có nhiều thời gian để sang thăm bà. Nào bây giờ đến em kể anh nghe về cuộc sống của em, viết cho anh càng sớm càng tốt nhé. Gửi đến em hàng ngàn nụ hôn.
Yêu em
Max
Ngày…tháng…năm
Max thân mến
Em xin lỗi vì đến bây giờ mới viết thư cho anh,dạo này mọi chuyện rối tung lên khiến em rất bận rộn, nhưng cuộc sống mới của em vì thế rất thú vị anh à. Anh vẫn khỏe chứ? Em cũng hy vọng thời gian trôi thật nhanh,nhớ Texas và anh rất nhiều…
Mọi người ở đây khá thân thiện, duy chỉ có con bé Sophie là hay săm soi em đủ chuyện, vừa rồi nó cố còn ý hất nước ngọt vào áo em, tý nữa là em đánh nhau với nó; nhắc đến con bé ấy là bực chết đi được!! Nhưng bù lại em quen được 1 cô bạn rất dễ mến, là Helena, sau này nếu có dịp, em sẽ giới thiệu cô ấy cho anh. Việc học của em rất tốt, kiểm tra đợt 1 môn Đại số em đứng nhì lớp đấy.
Tổ chức anh tham gia nghe có vẻ hay quá, em tin nó sẽ giúp anh trưởng thành lên nhiều lắm cưng à. Tuy hơi bất ngờ; nhưng em thật sự mừng cho Riley và Alex, nói với họ là em cũng nhớ họ nhiều lắm. Anh chăm sóc mẹ hộ em nhé…mẹ rất hay bị ốm từ khi ly thân với bố, bà chỉ có 1 mình em nên giờ xa mẹ em lo lắm…
Em sẽ viết thư cho anh sớm hơn. Ngày mai em lại có bài kiểm tra, chúc em may mắn đi nào!! Gửi đến anh ngàn cái ôm
P/s : nói với thằng cha Nick là đừng mong chuyện em sẽ không trở về Texas
Nhớ anh
Jessica
Và họ nuôi ngọn lửa tình yêu bền bỉ như thế trong những năm tháng tiếp theo…
————–†—————–
3 năm sau…
Thời tiết tháng 12 vẫn như mọi năm, tuyết rơi khắp nơi, giá lạnh, khiến cóng hết cả cơ thể. Nhưng Jessica rất thích mùa đông, rất thích tuyết. Lúc bé, cô thường nghịch tuyết với mấy đứa trẻ con cạnh nhà, nào là nặn người tuyết, ném tuyết…Có lần, cô ném vỡ cả cửa sổ của bác Robert, khi ấy cô sợ lắm, cô sợ sẽ bị bác Robert mắng, sợ bác sẽ mách mẹ và chắc chắn cô sẽ bị cấm cửa…cô không tưởng tượng được sẽ buồn như thế nào nếu mình bị nhốt trong phòng vào khoảng thời gian đẹp như thế này. Nhưng bác Robert vốn rất yêu trẻ con, khi nghe Jess xin lỗi cùng với mớ nước mắt nước mũi hỗn độn, bác chỉ cười và xoa đầu cô bé, bảo rằng từ đây về sau không được ném tuyết nữa,sau đó lại còn cho Jess ăn kẹo. Ôi…!trong mắt đứa trẻ khi đó, bác Robert như 1 thiên thần…!
Jessica vừa cất từng bước đi chầm chậm, vừa suy nghĩ vẩn vơ, tay kéo vali, tay khép hờ cổ chiếc áo khoác màu nâu sữa trang nhã…quá khứ và hiện tại đan xen lẫn nhau…Đã 3 năm rồi kể từ ngày cô rời xa nơi này, sao nó là lạ, mà cũng quen quen…cây cỏ dường như nhiều hơn, dãy hàng rào như cũng vừa được sơn mới…và ôi..! Bỗng trước mắt cô xuất hiện hình ảnh không thể nào đẹp hơn nữa , 1 chàng trai rất lãng tử, với ánh mắt xa xăm, khá lạnh lùng, ánh mặt trời khẽ xuyên qua làn tóc vàng mỏng manh, khiến gương mặt anh bừng sáng lên, xung quanh người chàng trai cũng sáng lên rực rỡ…hình ảnh này khiến Jessica nghĩ đến bác Robert “thiên thần” khi xưa…nó làm cô choáng ngợp, tâm hồn trở nên trong suốt…
Thững thờ 1 lúc, chợt ánh mắt chàng trai nhìn sang phía Jessica, cô thoáng giật mình, thẹn thùng bước nhanh. Nhưng anh ta đã nhanh chóng nhảy xuống hàng rào và tiến về phía cô
- Đợi đã, cô là.. Jessica?
- Anh…là ai? Sao anh biết tôi?
- Cô thật là…- Anh ta phì cười – Cô vừa bị đập đầu hay sao thế?
- Sao….?- Jess vẫn đơ ra
Cùng Chuyên Mục