_ Quà vừa nãy người đưa thư mang đến... Từ Việt Nam đó... Tớ nghĩ cậu mong lắm nên vội đem đến !
_ Cảm ơn bạn !
Alice giục cô mở quà, trước tiên là quà ở Việt Nam gửi sang... Chiều bạn, Phương chọn món quà có giấy bọc hình mặt trời tươi tắn.... Một mùi thơn quen thuộc tỏa ra khiến tim Phương ngây ngất...
Phương thốt lên bằng tiếng Việt :
_ Hoa sữa !
Cả bọn ngơ ngác không hiểu nhưng cũng gật gù vì hương thơm lạ lùng của loài hoa màu trắng tinh khiết... Hoa vẫn tươi, dịu dàng trong lòng tay Phương... Jalet kêu lên :
_ Cho mình xem với....
Đưa cho bạn xem bằng đôi tay trân trọng, Phương mỉm cười. Ai đó giục Phương đọc bưu thiếp. Cô hơi đỏ mặt, nhưng cũng đọc lên :
" Tố Phương thân yêu,
Cả Hà Nội đang thơm lừng hoa sữa. Con đường chúng ta đi ngày trước cũng đã rực rỡ sắc trắng của hoa... Duy muốn gửi cả Hà Nội sang cho Phương , nhưng không thể... Chỉ có cành hoa này mang hương sắc mùa thu Hà Nội... Hãy luôn là chính mình nghe Phương...
I love you.
Nhật Duy " Jalet ngẩn ngơ :
_ Lãng mạn quá ! Gửi cả Hà Nội đến ư?
Mark cười, Tony nâng cành hoa lên, hít hà :
_ Ở Hà Nội có thứ hoa lạ này à? Mùi thơm quá... Phục anh chàng này thật !
Henry che giấu sự ghen tỵ tận sâu đáy lòng, ngắm nhìn Phương đang trong niềm hạnh phúc. Cô xinh đẹp một cách mềm mại , trầm lắng với đôi má ửng hồng vì ngượng ngập, đôi mắt long lanh sáng như hai vì sao trên bầu trời đêm nhung mượt... Những tính cách tưởng như đối lập trong cô lại hài hòa , đáng yêu đến thế... Chưa từng có một cô gái nào lại mang đến cho cậu cảm giác... đắm say này...
Tố Phương cầm một món quà nữa lên, mở ra và ngạc nhiên. Một chiếc xược tóc nhỏ , thanh mảnh màu đen có đính những hạt đá màu trắng nhỏ li ti... kèm theo một lá thư... Phương không nhận thấy sự quen thuộc trong nét chữ cứng cáp này. Cô liếc nhanh đến cuối thư, tên người đề tặng lạ hoắc " Việt Hùng "...
Phương gấp thư lại, bóc lần lượt những món quà khác, trong khi mọi người ăn uống và ca hát. Henry hát tặng cô một bài và căn phòng náo nức hẳn lên. Cảm giác cô đơn đã gần như biến mất.. Phương không còn thấy xa lạ nữa... Đâu đâu có bạn bè đều là nhà mình cả.
Về đến nhà, Phương lôi thư ra đọc, vừa thấy lạ lùng, vừa thích thú với tình cảm của Việt Hùng....
" Tố Phương thân,
Chắc hẳn Phương sẽ ngạc nhiên khi nhận được thư này... Một người hoàn toàn xa lạ với Phương...
Nhưng đối với mình, Phương đã thân thiết từ lâu... dù chỉ là qua ảnh. Mình còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phương, nhớ rõ từng chi tiết... Đó là hôm thầy hiệu trưởng gọi mình lên vì quá lo lắng cho mình, nhưng thầy có một chút việc và chỉ còn một mình mình trong căn phòng giản dị của thầy... Bức ảnh trên bàn thầy làm mình tò mò... Nụ cười của Phương khiến cho bao lo lắng của mình tiêu tan hết. Mãi sau mình mới biết Phương là cháu của thầy... Hãy coi Hùng là bạn được không?
Đừng ngạc nhiên vì tính quá táo bạo của Hùng... Thực ra Hùng... nhát lắm đấy. Khi bị các bạn trong trường bình bầu, và đi đâu cũng bị chú ý mình đã sợ hãi mà chốn biệt trong lớp... Hình ảnh về con gái chỉ còn là những tính xăm xoi và táo bạo... Nhưng nụ cười của Phương thì khác... Nụ cười như phớt lờ mọi thứ, cao ngạo nhưng thẳng thắn... Mong được làm bạn với Phương lắm !
Chúc mừng sinh nhật!
Việt Hùng "
Dưới bức thư còn có địa chỉ mail của Hùng, Phương lẩm bẩm cho dễ nhớ, trên môi điểm một nụ cười... Nhật Duy mà biết chắc không để tên này yên... Táo bạo dễ sợ... Vậy mà kêu nhát... Ừm... càng nghĩ hắn càng giống Duy... Bề ngoài thì mực thước , hiền hòa nhưng bên trong thì nhiệt thành đến mức... táo tợn ! Cũng rất thú vị đó chứ nhỉ?
Trong đầu Phương loé lên một ý tưởng nghịch ngợm... Ai bảo Phương không thể với tay khuấy động ngôi trường đó nữa?
Mấy ngày sau, Tố Phương đi ra bưu điện để gửi thư. Trên đường về có hơi xót xa vì tiền bảo đảm quá nhiều, Phương chậm rãi đi. Một giọng nói cao vút nhưng quen thuộc vang lên :
_ Hãy cố làm xong đi !
Phương dừng lại hẳn. Trước mặt cô là con hẻm nhỏ là cổng của một chung cư. Elizabeth đang đứng tựa người vào trường, khuôn mặt đanh chắc. Tố Phương vội nhảy qua một bên để tránh bị nhìn thấy. Một cô gái có mái tóc vàng xõa vai đứng xoay lưng lại, giọng vẻ như lo sợ :
_ Vâng... tôi sẽ cố gắng !
GIọng nói, cái lắc đầu hoàn toàn giống cô gái đã chặn đánh Tố Phương. Elizabeth cười lạnh lùng :
_ Nếu hỏng việc thì hậu quả như thế nào cô biết chứ?
_ Vâng...
Nói rồi Elizabeth đi ra. Phương lùi người , nép sâu vào trong. Mất một lúc sau, cô gái tóc vàng mới đi ra... Gương mặt cô ta xinh xắn như búp bê, hiền lành và dường như đang chìm đắm trong một nỗi lo buồn không dứt... Nếu động cơ là vì Henry thì Phương không thèm chấp, nhưng vì Elizabeth thì... Phương vội đuổi theo cô gái, kéo mạnh cô ta vào công viên gần đấy. Cô ta phản ứng không lại được với Phương , buông xuôi khi Phương ấn cô ta ngồi xuống 1 chiếc ghế :
_ Tôi định tha thứ cho bạn rồi nhưng giờ thì không được !
Cô ta lạnh lùng :
_ Tôi không biết bạn !
_ Đừng nói láo! _ Phương gằn giọng _ Vết thương trên tay tôi còn chưa lành hẳn cơ đấy... Lại còn bàn nhau với Elizabeth để hãm hại tôi chăng?
Cô ta sững người, nhìn Phương như thể nhìn một người kinh khủng lắm... Nhưng cô ta chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Phương... Sau một hồi im lặng, cô ta cúi đầu, nhếch môi :
_ Cũng chẳng có gì... Biết rồi thì tiện đây tôi nói cho mà hay...Đừng tham gia trận đấu nữa.. không thì không phải là đau tay đâu !
_ Đừng đe dọa tôi ! _ Phương mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh _ Dù có chết tôi cũng phải tham dự trận đấu đó... Elizabeth đe dọa bạn cái gì?
_ KHông liên quan gì bạn !
_ Hãy nói đi, tôi có cách giúp đấy.. KHông muốn mình là tay sai thì phải hợp tác với tôi thôi..
Cô ta nhìn Tố Phương 1 cái, đôi mắt loé lên tia sáng..
Phương mỉm cười chờ đợi...
_ Bố tôi là quản gia nhà Elizabeth. Cô ấy biết được chuyện bố tôi đã gây ra án mạng cách đây 5 năm. CÔ ta đe dọa nếu không theo lệnh cô ta thì ba tôi... sẽ vào tù. Tôi sợ và phải làm theo... Cũng chỉ vì lo sợ bạn cướp mất người mà cô ta yêu từ lâu nên mới làm vậy.. chứ thực ra...
_ Cô ta sống ích kỷ và kênh kiệu quá.. Cần cho một bài học ! Tên bạn là gì?
_ Sa_ra !
_ Tên hay quá..._ Phương chìa tay ra _ Mình làm bạn đi !
Sa_ra ngạc nhiên, song cũng đưa tay bắt lấy tay Phương... Nụ cười ấm áp của Phương khiên cô tin tưởng lại kỳ ... Elizabeth có một đối thủ... vượt trên cả cô ta... lo sợ cũng phải thôi! Cuối cùng trận đấu đã đến, sáng sớm mà mọi người đã đến chật ních sân. Tố Phương mang cái mặt với 2, 3 vết thương được dán băng đến làm mọi người... kêu len vì lo lắng. Tay cô được quấn băng trắng ... dày quá cỡ. Phương giải thích là ngã cầu thang, nhưng... chẳng xi nhê gì với cô cả... Thi đấu không chiến thắng thì không phải Tố Phương !
Trận đấu được thi theo 5 hiệp... Khi tiếng còi của trọng tài cất lên thì tiếng reo ầm ĩ cũng vang lên. Phương đón bóng từ đường truyền của bạn rồi hất nhẹ sang bên kia, khuôn mặt giả đò như... đau đớn. Henry ngồi trên... chỉ biết lo lắng không yên !
Sự quyết tâm đã làm nên chiến thắng. Đội 11B6 nhanh chóng thắng ở Hiệp 1 tỏng khi hàng ngũ đội 11A4 rối loạn. Giờ nghĩ giải lao, Phương bị một người lạ gọi ra. Vừa đi tới chỗ hẹn, Phương vừa cười thầm...
Elizabeth đăm đăm nhìn Phương , nỗi căm ghét như muốn trào ra ngoài. Phương tấn công trước :
Cùng Chuyên Mục
· Truyện tiểu thuyết - Thái Hậu 15 Tuổi 09:36 18/12/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Nụ hôn cuồng nhiệt Full 21:32 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết ngôn tình - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ 10:51 17/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Tôi cũng rất nhớ anh ấy Full 21:47 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Hôm nay em phải gả cho anh Full 21:01 23/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Cô gái Đông dương Full 20:59 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn Full 20:53 23/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi Full 22:06 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet da hoan - Áp trại tiểu vương phi 09:52 18/12/2014 |