Henry đưa Phương đến công viên chơi đủ các loại trò chơi... kinh dị nhất. Phương thích đến mức gần như cuồng lên khi nhìn thấy tàu siêu tốc, hang thủy quái... hay những thứ đại loại kinh dị như thế... Henry chỉ cười. Trong đầu cậu chỉ xuất hiện duy nhất một câu hỏi : Cái gì có thể làm Phương sợ? Cô không giống bất cứ một cô gái nào cả, không sợ độ cao, không sợ tốc độ, không sợ ma quái... Thật kinh dị quá đi !
Cậu mua cho mỗi đứa một cây kem bự, vừa ăn vừa xem diễn hài. Phương cười gập cả người ,làm kem rơi vào áo một vị khách... Thế là cả hai phải chuồn sớm trước khi người kia phát hiện ra...
Khi đã chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, và trải dày những chiếc lá vàng rồi, Phương vẫn không ngớt cười. Cô công nhận với Henry là kịch hay nhưng nếu tưởng tượng ra khuôn mặt của người bị dí kem khi phát hiện cái áo đẹp của mình dính đấy kem thì thích hơn nhiều...
Henry lặng im, ngắm nhìn say mê nụ cười của Phương. Không hiểu đã có ai khen nụ cười của Phương đẹp chưa? Chứ Henry gần như muốn... mê đi trong thứ cảm xúc lạ lùng của người vừa được ngắm kỳ quan... Nụ cười hồn nhiên làm khuôn mặt thanh tú của Phương sáng bừng lên... Phụ họa theo đó là đôi mắt nheo lại tinh nghịch nhưng rèm mi cong rợp lại hơi rủ xuống... êm đềm. Người đối diện đi hết từ cảm giác thích thú đến ngạc nhiên, rồi từ say mê đến... khao khát được hôn lên đôi mắt nửa hồn nhiên , nửa quyến rũ đó...
_ Henry... nhìn xem... lá vàng tuyệt quá!
Henry dừng nghĩ, nhìn ra xa.. Như một thảm hoa màu vàng sậm, ngun ngút mắt. Phương không cười nữa, cô đưa mắt nhìn lên, khẽ thở dài... Những ngày trước, tưởng như mới hôm qua, Duy cùng Phương đi khắp Hà Nội kiếm từng chiếc lá cho bộ sưu tập của Duy... Cũng có lúc cả hai đi dưới con phố Hoàng Diệu, trầm lặng dưới những tán cây mùa thu... Gió mơn man thổi nhẹ mái tóc. Không ai nói một câu, nhưng lại như hiểu rõ lòng nhau...
_ Phương nghĩ gì vậy?
_ Nghĩ về quá khứ ! _ Phương dịu dàng _ Những cơn gió này giống những cơn gió ở trên con đường Hoàng Diệu lắm...
Henry mơ màng :
_ Tớ cũng muốn đến con đường đó một lần xem sao...
_ Con đường trầm lặng đến mức những người đi qua cũng không dám đi nhanh... không dám làm bụi bẩn những chiếc lá... Đẹp mơ hồ nhưng không xa cách... Tớ muốn quay trở về để được cùng cậu ấy đi dạo dưới tán cây ấy...
Tim Henry đập mạnh, một cảm giác ghen hờn cồn lên. Hơi quay mặt đi, Henry nói bâng quơ :
_ Phương chắc... nhớ cậu ấy lắm?
_ Nhớ... nhưng lại không dám nghĩ đến... Vì cứ nghĩ tới là trái tim lại đau...
Một tên con trai hạnh phúc ! Henry chua chát nghĩ thầm... Hắn ta liệu có biết hết hạnh phúc của mình và liệu có xứng đáng nhận nó?
Phương cúi xuống nhặt một chiếc lá lên, đưa nó ra phía trước. Ở đây cao nên có thể thấy được mặt trời đỏ au ở phía xa. Những luồng sáng cuối ngày rực lên, rọi vào chiếc lá mỏng manh , hắt lên gương mặt bầu bầu của Phương... Thật dịu dàng...
_ Đó là một điểm tựa mà mình tìm thấy sau bao năm chới với không yên... Cậu ấy sẵn sàng chịu những vết thương thay mình, chịu những lời trách mắng, chịu đựng cơn giận dữ vô cớ của mình... không một lời than, không một chút mệt mỏi... Kể cả khi mình ra đi, cậu ấy cứ vẫn cười giống như hiểu được mong muốn của mình là không ai được khóc... Chỉ có cậu ấy, duy nhất cậu ấy hiểu mình thôi...
_ Nếu cậu mở lòng... thì sẽ còn một người nữa ! _ Henry dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Phương... Đôi mắt ánh lên vẻ băn khoăn, rồi ngay lập tức tinh nghịch trêu đùa.
_ Đã sẵn sàng mở cửa... Mời quý khách vào !
Henry bật cười... Cậu nhìn ra xa. Bây giờ cả hai đang đừng trên một đỉnh đội Gió thổi mạnh hơn, mát lành đến tận... tâm can. Henry biết mình sẽ còn cố gắng nhiều hơn nữa , nhưng không thấy buồn. Cậu đến sau, nhưng lại được ở bên Phương nhiều hơn người con trai ấy... Coi như lợi thế của cả hai đã cân bằng, giờ chỉ còn là những cố gắng không từ nan... giành lấy hạnh phúc của mình thôi...
Chia tay với Henry , Tố Phương đi bộ về nhà. Gió thổi nhẹ, cô cảm thấy khoan khoái... Ngước nhìn lên bầu trời, đen thầm một vệt ngoằn ngoèo, Phương nghĩ đến cơn mưa lớn... Nhưng trời đã vào thu rồi còn gì? Cô cũng đã bắt đầu thấy se lạnh... HÌnh như mùa đông cũng lẩn khuất đâu đây...
Một vài tiếng la ó, chửi thề vang lên trong một con hẻm phía trước làm Phương chú ý :
_ Mẹ kiếp ! Sao nó lâu vậy?
_ Đợi tý đi !
Rồi một giọng nói lanh lảnh vang lên khi Phương đi đến con hẻm đó :
_ Nó kia... Nào , ra cho nó bài học đi !
Phương giật mình, hơi lùi lại khi thấy toán người từ hẻm tối lao ra... Ba đứa con trai cùng với một con bé tóc vàng...có che mặt. Phương không kịp phản ứng thì ba tên lao ra, nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong... Con hẻm cụt. Chúng ném mạnh cô vào bức tường , dưới ánh sáng mù mịt của một cây đèn công cộng.. Đứng nhanh dậy, Phương quắc mắt nhìn bốn đứa, gằn giọng :
_ Tụi mày là sao?
_ Mày không được gần Henry nữa. Cảnh cáo lần đầu... nếu còn ngoan cố thì... không còn đường sống đâu.
_ Đồ du côn!
Phương rút dây cước ra, mắc nó vào những dây thép trên tường, đu mạnh lên, và co chân đá những tên lao đến mình... Những cú đá khá mạnh, nhưng chỉ làm chúng ngã chứ... không có vẻ gì là làm chúng đau...
Nhưng Phương đã tính sai lầm..., cô không rút được những sợi cước ra. Ngay lúc ấy, một tên lao vao, Phương chỉ kịp xoay người tránh cú đấm của hắn. Thêm một tên nữa, Phương cũng chỉ tránh và thi thoảng... phản lại nhưng không mấy hiệu quả. Phương cố gỡ những sợi dây, nhưng càng gỡ càng rối... Cô đành rút tay ra, ngã lăn xuống đường lé sự tấn công của hai thằng cùng một lúc. Con bé duy nhất trong nhóm đứng ngoài, hét toáng lên :
_ Cho nó bài học thật sự đi !
Một thằng rút con dao nhỏ ra, lợi dụng cô né người tránh hai tên kia, phi con dao về phía cô. Phương lại phải tránh, nhưng cánh tay vẫn bị con dao xẹt qua thành một vệt dài. Phương nghe đau rát, những vẫn cố vung tay đấm... Ba thằng có vẻ như không sợ mà lao vào cùng một lúc, bám lấy tay cô, dúi mạnh. Phương mất đà, ngã sấp xuống đường... Bọn chúng cười ré lên, cùng lao xuống, đè mạnh cô ngay khi cô chưa kịp vùng dậy. Thằng giữ chân, thằng kẹp tay, thằng còn lại túm lấy tóc kéo đầu cô lên...
Phương gằn giọng :
_ Lũ khốn nạn!
_ Con bé này cũng... ghê chứ mày...Nó đấm tao... giờ vẫn đau này... Lam gì nó đây?
_ Trông nó ngon mắt đó...
Phương chợt thấy trong đầu hình ảnh của năm ngoái... Người cô như mơ đi trong cảm giác vừa chua xót , vừa giận hờn... Nhật Duy... Nhật Duy ơi...
_ Tụi mày tùy ý... sử dụng ! _ Đứa con gái nói lạnh lùng...
Ba thằng cười ré lên khoái trá, nhưng cũng tắt lịm đi khi một giọng nói giận dữ vang lên :
_ Chúng mày dám sao? Dưới ánh sáng mờ mờ, Henry đứng xọc tay vào túi quần, cười lạnh lùng... Con nhỏ có vẻ sợ, đứng lùi lại. Ba thằng thì cười nhạt :
_ Thằng ca sỹ... yếu ớt đã xuất hiện. Định làm anh hùng cứu mỹ nhân?
_ Tao không thích mỹ danh anh hùng lắm đâu.. Chỉ tại chúng mày tạo cơ hội cho tao thôi nhé...
Ba thằng lao lên, bỏ mặc Phương nằm đó... chưa hết bàng hoàng. Henry không phải là một tay mơ trong... đấm đá. Cậu ta có võ.. và con bé kia chỉ biết hét lên :
Cùng Chuyên Mục
· Truyện tiểu thuyết - Thái Hậu 15 Tuổi 09:36 18/12/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Nụ hôn cuồng nhiệt Full 21:32 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết ngôn tình - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ 10:51 17/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Tôi cũng rất nhớ anh ấy Full 21:47 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Hôm nay em phải gả cho anh Full 21:01 23/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Cô gái Đông dương Full 20:59 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn Full 20:53 23/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi Full 22:06 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet da hoan - Áp trại tiểu vương phi 09:52 18/12/2014 |