_ Nhật DUy không đến à? _ Mỹ Phương hỏi nhỏ, hơi ngạc nhiên.
Khẽ lắc đầu, mỉm cười :
_ Hôm qua Duy có gọi cho tớ rồi mà... Cậu ấy không thể đến được... Các cậu ở nhà vui vẻ và cố gắng học tập nha !
_ Cậu ấy... có gì buồn nhớ mail về nhé ! _ BẢo Quốc thở dài
_ Sao giờ đã thấy nhớ cậu vậy trời?
Cả bọn lại ngậm ngùi, lòng buồn rười rượi. Ông Minh lại gần, ôm siết con vào lòng, hôn lên trán Phương :
_ Phải cố gắng nghe con... Nếu không chịu đựng được thì hãy quay về... Con phải nhớ là còn bố, các bác các chú nữa...
Phương gật đầu. Cô vẫy tay chào mọi người lần cuối cùng trước khi theo mẹ vào trong... Tự nhiên một giọt nước mắt rớt xuống tay Phương, cô hốt hoảng lau đi... Mẹ mỉm cười nhẹ, ôm Tố Phương vào lòng, thì thầm :
_ Tội nghiệp con tôi !
Nhật Duy tựa người vào cột, nhìn về phía sân bay. Dáng Tố Phương nhỏ dần và mất hút... Cô ấy đang đi về phía không có mình ! KHông có tất cả những gì có thể che chở bảo vệ cô ấy... MÌnh chỉ có thể cầu nguyện, nghĩ về cô ấy hàng giờ... mong cô ấy bình an... Chỉ làm được duy nhất việc ấy !
Cay đắng với ý nghĩ bất lực ấy, Duy bước nhanh ra phía cửa kính... Bên ngoài hành khách đang lên máy bay... Thì thầm gọi tên Tố Phương, Nhật Duy mỉm cười nhẹ... Cậu nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại cô trong một tương lai gần... Không thể có gì ngăn cản cả !
Máy bay cất cánh, Phương cảm thấy nao nao... Khi bước chân lên bậc thang, cô nghe thấy đâu đó vang lên tiếng gọi tha thiết, cầu chúc cô lên đường bình an của Duy... Cậu cũng ở lại bình an nha Duy !
_ Tố Phương...
_ Dạ?
Bà Hiền Lan mỉm cười động viên :
_ Mẹ biết con đang buồn lắm, hụt hẫng lắm... Nhưng thời gian là một liều thuốc tốt nhất cho những vết thương... Con còn nhỏ tuổi, sẽ còn phải nếm trải nhiều khó khăn... Hãy biết nuốt nước mắt vào trong để kiên cường mà sống đường hoàng... Nghe con?
Phương nghĩ đến thời gian, và lớp bụi phủ của nó. Những lớp bụi phủ dày lên những gì đỏ rực nhất, có thể làm nó thôi ấm nóng... Bỗng dưng Phương mỉm cười chua chát... Đừng sợ như thế ! Chẳng phải DUy đã bảo tin DUy , tin mãi mãi sao? Chắc hẳn tình cảm của Duy là một thứ lửa đỏ rực, vĩnh viễn vượt lên trên những lớp bụi dày của thời gian để ấm nóng mãi... để sưởi ấm mãi mãi... " Tố Phương... đến nơi rồi, dậy thôi !"
Tố Phương mở choàng mắt... Máy bay đã hạ cánh sau một khoảng bay dài, hành khách đang lục đục kéo xuống.
Phương và mẹ cũng rời chỗ người, theo đoàn người đi ra.
Bầu trời của nước mỹ cũng xanh nhưng khác với bầu trời Hà Nội quá ! Tiếng ồn ào huyên náo cũng khác... Tiếng Việt thân thương không còn mà chỉ còn lạ lùng những tiếng mà Phương chưa bắt kịp âm điệu... Phương giúp mẹ đẩy đồ ra... giật mình bởi tiếng gọi trầm bổng :
_ Hiền Lan... Ở đằng này!
Mẹ nhìn lên, cười tươi khi thấy một người đàn ông trạc tuổi mẹ đang giơ bó hoa vẫy vẫy. Tố Phương ngẩn người ra, chú ấy là người Việt !
Một lát sau, Tố Phương mới biết đây là đồng đội của mẹ. Ngày xưa là bạn thân của mẹ, sau khi tốt nghiệp xong qua bang Washington này học tiếp rồi được điều lại ở đây luôn. Chú tên là Hồng Nam và là một người rất vui tính. Chú đến đón hai mẹ con về căn hộ mà mẹ được phân. Căn hộ không rộng lắm nhưng tiện nghi. Sắp xếp đồ đạc xong, chú Hồng Nam đưa mẹ con Tố Phương đi ăn trưa.Thức ăn có vị lạ, Phương không ăn được... Cô ngó quanh quất tìm kiếm khiến chú Nam ngạc nhiên :
_ Gọi thêm gì hả cháu?
_ Cháu tìm điện thoại...
Chú Nam mỉm cười :
_ Ở phía trong buồng kia... Cháu đã đổi tiền chưa?
Phương lắc đầu, nhìn mẹ. Nhưng chú Nam đã móc túi, rút ra mấy đồng tiền xu , đưa cho Phương. Nhận tiền rồi cảm ơn chú, Phương đi vào trong... Sau một số thủ tục gọi điện đi nước ngoài, Phương nghe thấy đầu dây một giọng nữ vang lên :
_ Alo... Xin hỏi ai vậy ạ?
_ Thưa... bác, cho cháu gặp Nhật Duy với ạ !
_ Ừ, cô chờ chút nha...
Tố Phương đợi chưa đầy nửa phút thì Duy đã... hấp tấp ở đầu dây :
_ Phương phải không?
_ Ừ... Tớ đây !
Một khoảng im lặng làm lòng hai đứa chao đảo... Tưởng như đã lâu lắm mới gặp lại...
_ Phương sao rồi?
_ Tớ vừa mới đi ăn cùng mẹ và chú Nam.. Gọi điện cho cậu để cậu khỏi lo !
Duy khẽ cười trong máy...
_ Đúng là Duy lo thật... Nhưng giờ thì lại thấy bớt rồi... Phương nghĩ đến chuyện gọi điện cho mình là Phương đã nghĩ đến chuyện... sẽ tự bảo vệ mình để Duy khỏi lo. Cảm ơn Phương !
_ Tớ sẽ liên lạc lại sau khi nhà ổn định được. Ok?
_ Ok !
Phương đinh cúp máy thì Duy đã nhẹ nhàng lên tiếng :
_ Duy nhớ Phương lắm... Sắp không chịu được rồi !
Phương bần thần cả người... Bây giờ thì thật sự biết, người ta chẳng thể có tất cả những gì mà người ta muốn có, lựa chọn là con dao hai lưỡi... Nó giúp ta phòng vệ đằng trước nhưng chính nó cũng làm ta đau bởi mũi đằng sau... Không biết đằng nào hơn?
Về lại căn nhà xa lạ, Tố Phương thấy cô đơn và lạnh lẽo quá ! Mẹ phải đến sở gặp sếp mới theo lời chú Nam... Cô chẳng biết làm gì trng căn nhà này... Không bạn bè để bày trò nghịch ngợm, không còn bố để mà giận dỗi, càng không có không khí quen thuộc để mà hít thở.... Phương ném mình xuống sopha, nhắm mắt lại... Cô chỉ ước ao khi mở mắt ra, căn phòng lại thân quen như trước... Nhưng... chỉ là một giấc mơ viển vông... cô đã ở quá xa nơi đó... Phương muốn khóc, òa khóc thật to... Mà cũng chẳng có Nhật Duy ở đây mà lau nước mắt hộ cô... Không được khóc...
Nén lòng lại, Phương im lặng nghĩ về những tháng ngày đã xa.... Giống như đó là những viên thuốc an thần... làm lòng cô dịu lại. Phương đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng hơn. Và trong giấc mơ, Duy lại nắm tay Phương bước đi giữa những luống hoa hồng dưới ánh nắng xiên từng dải... mượt như tấm lụa đào...
Tố Phương chỉ quanh quẩn ở nhà, giở sách ra đọc, và dọn dẹp linh tinh... Mẹ đã nhập học cho cô vào một trường gần nhà. Lẽ ra là cô phải học lại lớp 10, nhưng nhà trường xét những giấy tờ, chứng chỉ mà cô đạt được khi ở Việt Nam... đã mạnh dạn đưa cô vào lớp 11B6... Phương phải dành thời gian đọc sách là... đúng thôi, nếu như không muốn trở thành vịt nghe sấm giữa lớp...
Đúng hôm khai giảng, mẹ viết giấy để lại là sẽ quay về đưa cô đến trường vào lúc 8h30... Vẫn còn sớm, cô vu vơ bật máy lên... Có lẽ giờ này Duy chẳng ở trên mạng đâu... Bên đó trời vẫn chưa sáng mà...
Nhưng, Nhật Duy đã vào nick Phương ngay khi cô vừa xuất hiện. Phương ngạc nhiên kêu lên :
_ Sao cậu vẫn còn trên mạng?
_ Thần giao cách cảm ! _ Duy trả lời lại với hình mặt cười rất to
_ Cậu không ngủ sao? _ Phương lo lắng thật sự _ Bật wc lên tớ coi nào... Chắc chắn xuống sắc lắm!
_ Tớ quen rồi mà... Không có gì ghê gớm đâu... Sao hôm nay cậu lên mạng sớm thế?
_ Chuẩn bị đến trường khai giảng... Tớ nhớ Hà Nội quá ! Một chút nắng, một chút ồn ào nhưng vẫn đầy dịu dàng, cổ kính... Nhớ buổi khai giảng năm ngoái nữa...
_ Ước gì tớ đang ở bên cậu, Phương ơi... để chia sẽ nỗi nhớ nhà cùng cậu... Nhớ một mình sẽ nặng lòng biết bao !
Phương cười buồn... Đúng là rất nặng lòng.. Không ngờ cô có thể nhớ sâu sắc đến thế... Rất nhớ cậu... Duy à !
Cùng Chuyên Mục
· Truyện tiểu thuyết - Thái Hậu 15 Tuổi 09:36 18/12/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Nụ hôn cuồng nhiệt Full 21:32 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết ngôn tình - Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ 10:51 17/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Tôi cũng rất nhớ anh ấy Full 21:47 21/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Hôm nay em phải gả cho anh Full 21:01 23/09/2014 |
· Truyện tiểu thuyết hay - Cô gái Đông dương Full 20:59 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet hay - Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn Full 20:53 23/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi Full 22:06 21/09/2014 |
· Truyen tieu thuyet da hoan - Áp trại tiểu vương phi 09:52 18/12/2014 |