_ Cậu đừng quá tự hào ! _ Vinh trêu chọc _ Anh ta muốn chúng ta cung cấp lụa tơ tằm... Lúc đầu cũng định chọn công ty của nhà Thục Uyên , nhưng sau đó lại chọn công ty mình đấy ! Cậu biết sao không?
_ Vì công ty ta nổi tiếng ! _ Duy bật cười _ Anh vẫn giữ cái thói quen... tự tin đó à?
Vinh bỏ qua sự trêu chọc của Duy, anh nghiêm chỉnh nói :
_ MC là một công ty thời trang lớn... Trong hợp đồng này họ yêu cầu phía mình sang đó để ký kết...
_ Mỹ à?
_ Ừ...
Duy không cười nữa... Anh cố tránh để Vinh thấy chút xao lòng của mình, nhưng ít khi anh kìm nén được ... Vinh cũng nhận thấy nét thay đổi ấy nhưng không hỏi. Anh tôn trọng những khoảng khắc riêng tư của Duy. Ba năm biết Duy, biết thêm cả những người bạn của Duy, anh đã hiểu được phần nào những khoẳnh khắc ấy... Một cô gái đã xa nhưng sức ám ảnh để lại còn quá lớn, quá sâu đậm...
_ Dù sao cũng là công việc...
_ Nhưng nếu cậu...
Duy hơi nhíu mày :
_ Em không thể bỏ qua cơ hội giúp cho người trong công ty ta kiếm được tiền đâu ! Bao giờ thì đi nhỉ?
_ Biết đâu... biết đâu... cậu sẽ tìm thấy cô ấy !
Duy giật mình... Nhưng ngay sau đó anh định thần ngay được... Tự do để đi tìm ! Ước mong đó chẳng phải sẽ có cơ hội trong chuyến đi này? Liệu có thể bắt đầu yêu lại từ đầu khi cậu chưa bao giờ ôm chặt được Phương trong những giấc mơ?
_ Đó là chuyện của tương lai ! _ Duy nói thật kẽ như sợ không gian xao động... Nếu không gian xao động, anh cũng sẽ xao động và anh không thể nào có thể ngồi đây với những kế hoạch này được... Anh sẽ bỏ đi mất... ! Đi tìm tình yêu của anh!
Vinh vén chiếc màn gió sang một bên để nhìn ra ngoài, nhưng vì bên trong sáng, bên ngoài tối nên chẳng thấy gì ngoài những hình ảnh trong phòng hiện lên trên tấm cửa kính, anh buông xoãi tay, quay vào. Nhật Duy đang nghịch ngợm chiếc máy vi tính của mình, nom thái độ của cậu ta mà anh thấy những lo lắng của mình thật... vớ vẩn. Cả hai vừa mới đến Mĩ cách đây một tiếng , người của công ty MC cũng vừa mới về sau khi sắp xếp phòng cho cả hai... Cảm giác mệt mỏi vì lệch múi giờ làm Vinh phát điên lên... Anh ngồi phịch xuống ghế, cố ý để Nhật Duy biết... Duy ngẩng lên, nhẹ nhàng :
_ Một chút nữa bạn em đến đấy !
_ Ai? _ Vinh lập tức quên ngang sự bực mình, hỏi lại
_ Một người bạn tốt ! _ Duy cười vu vơ _Kể ra cũng lạ lùng lắm !
Vinh toan hỏi tiếp thì có tiếng chuông cửa. Duy đặt máy tính xuống bàn, hơi cười với Vinh rồi đi ra... Vinh nghe thấy tiếng Anh rất nhanh và ấm cùng với tiếng cười giòn tan... Anh đứng dậy, chờ đợi... Duy đi vào cùng với một người Mỹ, cả hai bá vai bá cổ nhau, mắt ai cũng sáng bừng !
_ Đây là bạn em, anh Vinh à. Henry Taylor...
DUy giới thiệu kèm theo nụ cười :
_ Henry... đây là anh Vinh, cũng là một người bạn !
Henry mỉm cưòi, chìa tay ra cho Vinh bắt. Vinh hơi bối rối :
_ Chào cậu !
_ Vâng, chào anh !
Nói xong Henry kéo ngay lấy tay Duy, kéo anh ngồi xuống, tuôn ra một tràng, rất tự nhiên, và nồng nhiệt :
_ Sao bây giờ mới đến đây? Tony nó còn kêu cậu là đồ... bạn lười cơ đấy... Tiếc cho nó quá, lại đang phải đi công tác... ÔI, Nhật Duy... nhìn cậu mà tớ... yêu quá chừng !
Duy lấy tay che miệng cười :
_ Thế này á?
_ Thôi, đi cụ !_ Henry đấm nhẹ vào vai Duy, kêu lên _ Tớ tưởng cậu chỉ đẹp trai thôi, ai ngờ... còn phong độ nữa !
_ Trông vậy thôi... chứ yếu xìu ! _ Vinh xen vào khiến cả hai cùng bật cười...
Vinh cũng cười theo và lắng nghe tiếp câu chuyện... Cả hai nói về những ngày đã qua, những kỷ niệm nào đó với thái độ tươi trẻ. Anh chưa bao giờ thấy Duy vui như thế. Cậu ta cười suốt, uống nhiều hơn, nói nhiều hơn... Tấm lòng của Duy như được trải ra một chút, nhưng vẫn có gì đó gượng nhẹ. Cả hai chỉ nói đến quá khứ với một chừng mực, dừng đúng lúc , và nếu như đi quá xa thì một trong hai lại chú ý vào lon bia... Vinh dần hiểu ra cả hai có cùng ký ức về Tố Phương, phần ký ức cả hai gượng nhẹ để không làm đau ai...
Sáng sớm khi Nhật Duy trở dậy thì đã không thấy Henry đâu. Trên bàn là tờ giấy nhớ mà cậu ta để lại. Nhật Duy hơi cười , đưa cho Vinh xem những dòng chữ đẹp như hoa của bạn : " Tớ phải đi luyện tập cho buổi biểu diễn tới ! Tối tớ lại về, mình nói chuyện tiếp. Chúc cho cuộc đàm phán của cậu và anh Vinh thành công...
_ Henry_
Quên , trông cậu ngủ thật là... dễ thương ! "
_ Cậu ta có phải là một ca sỹ nổi tiếng không vậy? _ Vinh nghi ngờ liếc mắt nhìn Duy, bắt gặp nụ cười vô tư của anh, Vinh cũng chịu thua. Lẽ ra anh phải nhớ răng tất cả bạn bè của Duy đều... đặc biệt hết cả chứ nhỉ?
Để đầu óc quay trở lại tới cuộc gặp gỡ đầu tiên ngày hôm nay, Vinh lại bắt đầu lo lắng. Đành rằng vải vóc công ty HUy Hoàng khá nổi tiếng, nhưng để một công ty lớn như MC chọn lựa làm đối tác thì...
_ Anh băn khoăn làm gì? _ DUy lên tiếng _ Em đã tìm hiểu rồi. Công ty họ thật sự đang có một kế hoạch lớn cho mùa thu năm nay, mà chất liệu thì cần lụa tơ tằm có nhiều màu sắc nhiệt đới... Mình sẽ có được hợp đồng này thôi !
VInh gật gù, nhưng không nói gì. Anh xem đồng hồ, cũng đã sắp đến giờ người của công ty MC đến đón. Anh giục Duy chuẩn bị nhanh nhưng cũng chính anh chưa chuẩn bị được gì mấy, vội vã chạy về phòng...
Duy lơ đãng nhìn qua cửa kính xe, ánh mắt lướt nhanh trên những bảng hiệu, những tòa nhà cao vút. Vinh thì đang hỏi gì đó với người của MC... Đầu óc DUy như mơ đi về tít miền xa xôi nào đó... Cách đây 5 năm, Phương cũng đã đến đất nước này , chắc cũng chẳng bất ngờ lắm về khung cảnh... giống như anh bây giờ. MỌi thứ như quá bình thường, không sống động hơn những nơi khác, cũng chỉ là một thành phố có nhà cửa, đường phố và xe cộ... Thế mà nó đã cuốn Phương đi mất, chờ mãi... chẳng thấy Phương về !...
Xe dừng lại trước một tòa nhà lớn , đẹp lộng lẫy. VInh xuýt xoa trong lòng, và ao ước công ty nhà mình cũng có trụ sở... ít ra cũng bằng 2/10 tòa nhà này thôi... cũng được ! Người đàn ông bước xuống xe trước để mở cửa xe. Duy mỉm cười cảm ơn . Ngay lập tức, một cô gái xinh đẹp xuất hiện, cúi đầu chào :
_ Kính chào Ngài Ngô NHật Duy và ngài NGuyễn CHí Vinh , xin mời hai ngài theo tôi ạ !
Cô gái đưa hai người vào phòng tiếp tân. Tại đây, hai người phải chờ để cô gái nhận chỉ thị mới. Một lát sau, cô gái lại gần , vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi, và giọng nói ngọt ngào :
_ Tầng 10 , thưa các ngài !
_ Cảm ơn !
TRong thang máy, cô gái bắt đầu nêu trình tự công việc ngày hôm nay :
_ Tại tầng 10, các ngài sẽ tham dự một cuộc biểu diễn nho nhỏ của công ty MC, rồi sau đó mới là buổi đám phán...
_ Thế thì tuyệt quá ! _ Duy lên tiếng nhẹ nhàng _ Nghe nói được xem buổi biểu diễn thời trang của MC thì phải là những người... quan trọng lắm. CHúng tôi thật hân hạnh !
Cô gái cũng mỉm cười, mắt cô ta ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn thán phục. Vinh hơi nhún vai. Nhật Duy chỉ biểu lộ vẻ lịch thiệp vào những lúc quan trọng thôi... Bất kể cô gái nào mà tiếp xúc với anh ta lúc đó thì chỉ có... vỡ mộng ngay sau đó khi gặp lại.. một tảng băng di động...
Cửa thang máy bật mở. Một hành lang rộng , sáng rực bởi ánh đèn và những bông hoa hồng màu vàng nhẹ được kết tinh tế dọc lối đi. Hương thơm hoa hồng thoảng thoảng khiến Vinh nghĩ ngay một bữa tiệc chứ không phải một buổi đàm phán làm ăn. Công ty này khác lạ đến vậy sao?
Cô gái mỉm cười, ấn nhẹ vào một chiếc nút nhỏ trên cánh cửa cao và rộng. Cánh của bật mở, VInh khẽ chớp mắt để có thể nhìn vào bên trong. Bên trong chan hòa ánh sáng, dịu nhẹ tiếng nhạc, một vài cô gái đang chỉ đạo gì đó trên một cái sàn dài giữa phòng. Cô gái nhỏ nhẹ bên cạnh :
_ Mời hai ngài vào ạ ! Tổng giám đốc sẽ đón tiếp hai ngài sớm thôi ạ . Xin mời theo tôi !
Cùng Chuyên Mục