Tố Phương nhìn đại ca với con mắt tinh nghịch. Dù đại ca là một tên lưu manh có hạng, nổi tiếng khắp Hà Nội này nhưng anh đã đối xử rất tốt với cô. Thời gian vừa qua anh lo lắng chăm sóc cô như chăm sóc một người em gái... Nhường cho cô ngủ, không bắt cô mó vào bất cứ việc gì và cấm đàn em rủ rê cô đi đua xe hay đi móc túi...
Đại ca tên Tứ Diên, người vùng Thanh Hóa, nhà nghèo phải lên Hà Nội kiếm sống từ năm 13 tuổi. Cậu bé ấy lớn lên bằng cách vật lộn với đời, tranh giành miếng ăn, chỗ ở... Để bây giờ trở thành một Tứ Diên 18 tuổi lạnh lùng, sừng sỏ và lõi đời. Cả băng này cũng toàn là những đứa trẻ bị đời ruồng rẫy, ghét bỏ cả. Tố Phương quen với Tứ Diên khi đang bị bọn côn đồ đánh đả thương. Tứ Diên đã giúp cô thoát khỏi bọn chúng và từ đó tình bằng hữu giữ cô và nhóm móc túi được hình thành. Tố Phương yêu mến sức sống bền bỉ của họ, nhưng không tán thành cách kiếm sống của họ. Lúc trước cô chơi với họ có chừng mực, khoảng cách, còn bây giờ... nếu lâu hơn nữa, có thể cô cũng không thể giữ được cho mình trong sạch... Cuộc sống quá khó khăn hơn mình tưởng rất nhiều.. _ Em có biết hôm nay là ngày gì không Tố Phương? _ Tứ Diên hỏi nhỏ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương. Cô lắc đầu. Tứ Diên vẫn giữ nụ cười trên môi :
_ Là ngày mà một Bùi Tố Phương ra đời... làm khuynh đảo cả đất trời...
Tố Phương phì cười :
_ Anh đang làm thơ đó hả? Mà đúng thật, hôm nay là sinh nhật em !
Tứ Diên móc trong túi áo ra một hộp nhỏ màu đen. Anh nói với giọng bí hiểm :
_ Đây là quà của bọn anh giành cho em. Mở ra đi !
Tố Phương vui vẻ mở chiếc hộp ra. Một dây chuyền bằng vàng sáng lấp lánh dưới ánh điện . Đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Diên, Tố Phương kêu lên :
_ Lấy đâu ra tiền mà mua cho em?
_ Em yên tâm, đây là tiền bọn anh kiếm ra rất chính đáng. BỌn anh muốn giành cho đứa em gái nhỏ đáng yêu một món quà bất ngờ. Em đừng từ chối được không?
Lặng im một chút, rồi nhoẻn miệng cười, Tố Phương nói :
_ Anh đeo cho em đi, Đại ca!
Tứ Diên gật đầu, mấy tên đàn em vỗ tay tán thưởng. Anh nhè nhẹ cầm lấy sợi dây, vòng qua cổ Tố Phương, run run khóa móc lại. Chiếc vòng mỏng manh như sáng rực hơn trên chiếc cổ cao trắng xinh của Phương. Ngắm nghía nó một chút, Tứ Diên ngập ngường khen :
_ Em... xinh thật !
Lại một tràng pháo tay tán thưởng nữa vang lên, Tố Phương chúm chím cười. Một sinh nhật tuy không tròn vẹn nhưng ấm áp hơn rất nhiều những sinh nhật đã qua... Ở đây, cô không phải chứng kiến nỗi cô đơn của mẹ, càng không phải trở thành đứa con tủi thân bên cạnh chiếc bánh sinh nhật...
Có tiếng ồn ào ngoài cửa, hai thằng con trai tức tối lôi một người nào đó vào cái nhà lụp xụp. Cả Tố Phương và Tứ Diên cùng quay ra, Tố Phương ngạc nhiên, kêu lên :
_ Nhật Duy?
Nhật Duy đứng đối diện với Tố Phương, ánh mắt lạnh lùng chiếu lên mặt cô. Tố Phương sau phút bàng hoàng, cũng im lặng nhìn lại thách thức.
_ Bạn em? _ Tứ Diên hỏi nhỏ
_ Cậu tới đây làm gì? _ Tố Phương lên tiếng trước _ Theo dõi bạn là không tốt.
_ Sống là như vậy sao? Tưởng cậu tìm được nơi tốt hơn ở nhà chứ?
Tứ Diên nhếch môi :
_ Nó không phải bạn em rồi... Bạn bè thì không thể không hiểu nhau... Tống cổ nó ra ngoài đi.
Hai thằng định nắm lấy cánh tay Duy nhưng cậu hất mạnh ra, gằn giọng :
_ Tố Phương, tớ muốn nói chuyện với cậu!
Ánh mắt đăm đăm của Duy làm Phương không thể từ chối. Cô quay sang Tứ Diên, mỉm cười nhẹ :
_ Đợi em chút, đại ca!
Tứ Diên lặng thinh. Cuối cùng thì anh cũng mất Phương... Những ngày tháng qua chỉ là một giấc mơ của một gã tiều phu nghèo, mong ước có được nàng tiên mình yêu... Phương không phải sinh ra để sống như thế này... Anh đâu đủ tư cách giữ cô đâu?
_ Đại ca!
Một đàn em kêu lên bất mãn khi nhìn Phương bước ra ngoài theo Nhật Duy. Diên mỉm cười , lắc đầu :
_ Viên ngọc phải được đặt đúng chỗ... ta đâu đủ tư cách đâu!
Tố Phương đi theo Nhật Duy, người đi trước, người đi sau, không ai nói một câu nào. Vượt qua con hẻm tối om và vào một cái quán nước nhỏ đối diện , Nhật Duy gọi đồ uống cho cả hai. Tố Phương thản nhiên chờ đợi.
_ Cậu hãy quay về đi !
_ Đừng nói cái giọng đó với tớ!
Nhật Duy nhún vai :
_ Phải nói cho đến khi nào cậu nghe ra thì thôi. Cậu sống như vậy mà không cảm thấy khó chịu ư?
_ Họ là những người tốt ! _ Tố Phương nhả từng chữ _ Và tớ sống ở đó còn yên ổn hơn cả ở nhà bố tớ!
_ Cậu ích kỷ thật! Tố Phương ngẩng phắt lên, giận dữ :
_ Đã bao là cậu không có quyền nói như thế mà...Mà cậu đến đây chỉ để giảng đạo lý thì thôi đi. Không ích gì đâu.
Tố Phương đứng dậy, định bỏ đi thì Nhật Duy đã kéo tay cô lại, xuống giọng :
_ Thôi được ! Tớ xin lỗi... Tớ chỉ muốn tìm cậu về thôi mà !
Tố Phương cộc lốc :
_ Tớ không về!
Nhật Duy hạ giọng gần như là thì thầm :
_ Cậu đừng giận như thế... cậu bỏ học là thiệt đó. Còn tương lai cơ mà. Nhiều người lo lắng cho cậu lắm, bạn bè trong lớp, Mỹ Phương, QUốc Bảo , Bảo Quốc.... lo đến sốt vó lên... Cậu về đi !
Tố Phương nghiêng đầu không nói. Nhật Duy mỉm cười :
_ Cả tớ nữa... tớ mong cậu nhiều lắm!
_ Mặc kệ cậu... Ở đây thích hơn... Tớ ghét phải nhìn thấy mặt họ lắm...
Nhật Duy nhíu mày... Tố Phương nhếch môi :
_ Bố và cô Nguyên... bỏ qua tất cả những định kiến, bỏ qua những niềm mơ ước...định đến với nhau đấy...
_ Cậu không chấp nhận được ư? _ Nhật Duy nhẹ nhàng nhìn vào mắt Phương _ Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cậu đi học nào... Cậu còn có mẹ cậu nữa cơ mà... Bỏ lại mẹ cậu để thỏa mãn tình hờn dỗi trẻ con ư?
Tố Phương chợt chạnh lòng. Cô thương mẹ vô cùng... không biết giờ mẹ thế nào? Lo cuống lên vì sự mất tích của cô, rồi lại còn công việc, nhỡ lại bị thương?...
_ Bỏ đi thế này thì... làm rào cản sao được? _ Nhật Duy giở giọng ranh mãnh _ Tưởng cậu thông minh lăm chứ?
_ Thế... cậu có thấy bố tớ và cô Nguyên... gần gũi nhau ở trường không?
Nhật Duy giấu nụ cười vào trong, cậu tỏ ra vô tư kể lể ;
_ Có, nhất là những lúc sau khi thầy hiệu trưởng mắng mỏ thầy Minh vì khiến cậu bỏ đi , cô Nguyên còn... gục đầu lên vai thầy Minh khóc nữa cơ...
Tố Phương bật dậy :
_ Không thể được ! Tớ phải về để ngăn họ...
Nhật Duy bật cười. Tố Phương không để ý nhiều... Cô hấp tấp kêu Duy chờ mình một chút, rồi bỏ vào trong hẻm. Nhật Duy ngồi chờ, nghĩ vẩn vơ... Thế là Tố Phương đã thay đổi ý định... Cô ấy sẽ trở về, không còn biến mất nữa.. Bóng hình ấy sẽ lại nhảy nhót trước mắt cậu, nói líu lo, cười sang sảng... Hai tuần, đã quá lâu rồi thì phải....
Đón Tố Phương ở đầu hẻm, Nhật Duy mỉm cười, đưa cho cô một hộp nhỏ. Nhìn qua Tố Phương biết ngay, cô lém lỉnh :
_ Vừa mới mua hả?
_ Coi thường bạn bè ghê! _Nhật Duy lắc đầu _ Mình chuẩn bị từ lâu rồi... Hôm nay cầm đi phòng trừ cậu đến lớp... tặng cậu, chúc cậu mọi điều tốt lành!
Tố Phương nhận hộp quà. Nhẹ nhàng bóc lớp giấy bọc, cô ngạc nhiên khi thấy chiếc hộp đen bằng nhựa cứng. Cô từ từ mở nắp hộp. Một đôi kịp tóc sáng lung linh dưới ánh nắng cuối cùng của ngày... Tố Phương nhận ra là nó rất đẹp và cầu kỳ. Mặt trên của kẹp là những viên hạt xoàn màu trắng tinh khiết, mặt dưới là một khối màu nâu đỏ đặc quánh có những vân tròn. Tố Phương bật lên tiếng khen :
Cùng Chuyên Mục