“Dạ.” Tích Quyên đáp lại, liền xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Chức Vân liền dẫn Xảo Xảo đi vào trong phòng Tạ Bảo Châu.
Vừa bước vào cửa, Lưu Chức Vân liền ngọt ngào kêu, “Nương tìm ta có chuyện gì?”
Tạ Bảo Châu nhìn nữ nhi yêu kiều trước mắt, trong lòng vừa khổ sở vừa đau lòng…… Muốn bà mở miệng như thế nào đây?
Lưu Chức Vân buồn bực dùng ánh mắt quái dị nhìn mẫu thân nàng, “Nương, nương làm sao vậy? Ánh mắt người nhìn ta thật sự kỳ lạ!”
“Vân Vân……” Tạ Bảo Châu gọi nữ nhi một tiếng, lại không biết tiếp tục nói như thế nào, đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt nữ nhi.
“Nương, làm sao vậy? Ai làm người không vui?” Lưu Chức Vân trên mặt tươi cười, bởi vì phản ứng không bình thường của mẫu thân thoáng biến mất.
“Nương không biết nên nói với con như thế nào……”
“Nói cái gì?” Lưu Chức Vân chớp ánh mắt xinh đẹp, bên trong tràn đầy nghi vấn.
Thở dài, Tạ Bảo Châu quyết định nói thẳng ra,” Chấn Thanh vừa nãy đến gặp ta, nói là muốn cầu hôn tiện nha đầu Lưu Tĩnh Minh kia.”
Nghe lời mẫu thân nói, ý cười trên mặt Lưu Chức Vân hoàn toàn biến mất, đôi môi nàng run run, muốn mở miệng nói chuyện, lại không thể phát ra âm thanh.
Đến khi thật sự tiêu hóa lời mình nghe được, trên mặt nàng hiện ra nụ cười miễn cưỡng, “Nương, người đừng đùa ta.”
Nữ nhi ra vẻ bình tĩnh làm cho Tạ Bảo Châu đau lòng không thôi, bà lắc đầu, “Nương không đùa con, Chấn Thanh thật sự nghiêm túc.”
“Vậy còn ta? Ta làm sao bây giờ? Biểu ca…… Biểu ca sao có thể cưới ả? Sao có thể……” Lưu Chức Vân thất thần lầm bẩm, nước mắt theo cái đầu nhỏ lắc lắc của nàng mà rơi xuống.
“Con đừng vội khóc, lau khô nước mắt đi.” Tạ Bảo Châu cầm lấy khăn tay thay nữ nhi lau lệ.
“Nhưng ……” Lưu Chức Vân muốn nói, nhưng thanh âm nghẹn lại ở cổ họng, làm nàng không để một câu nói xong.
“Đừng thương tâm, chúng ta trước hết nghĩ cách làm thế nào để đánh vỡ ý muốn cưới ả của Chấn Thanh.” Tạ Bảo Châu an ủi nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Xảo Xảo một bên nghe thấy lời nói Tạ Bảo Châu, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Phu nhân……”
“Làm sao vậy?” Tạ Bảo Châu một mặt trấn an nữ nhi, không ngừng hỏi.
“Nô tỳ…… Nô tỳ……” Xảo Xảo ấp úng, nói đúng ra là không nói ra miệng được.
“Ngươi không thấy được ta đang buồn phiền sao? Có chuyện gì nói nhanh, đừng lề mề.” Tạ Bảo Châu phiền lòng không thôi, nào có kiên nhẫn lôi thôi với Xảo Xảo.
“Nhưng là, nô tỳ không biết có nên nói hay không……” Xảo Xảo cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt sắc bén của Tạ Bảo Châu.
Tuy rằng nàng bình thường ỷ vào dung túng của Nhị tiểu thư, ở trong phủ mượn oai hùm ỷ thế hiếp người, nhưng cũng chưa từng thật sự làm ra chuyện gì hại người, hiện tại nàng thật sự không biết có nên nói ra chuyện của mình hay không.
“Nô tỳ hơn nửa tháng trước, ở sân ngoài viện lạc của Đại tiểu thư, nhìn thấy…… Nhìn thấy……”
Từ khi biết được Tạ Chấn Thanh thường xuyên tặng đồ cho Lưu Tĩnh Minh, nàng bởi vì Lưu Chức Vân giao phó, mà bắt đầu để ý đến động tĩnh Lưu Tĩnh Minh. Vốn nàng cũng chỉ là không có việc gì lặng lẽ đi qua nhìn xem, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề nhìn thấy cái gì.
Vậy mà một đêm kia, nửa đêm nàng đi nhà xí, cũng không biết là có linh cảm hay ma quỷ xui khiến, mơ mơ màng màng, nàng bước đến hậu viên.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện mình đã đi đến viện lạc của Lưu Tĩnh Minh. Nàng hoảng sợ, vội vàng muốn trở về.
Đang lúc nàng chuẩn bị trở về phòng, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một đạo bóng đen từ phòng Lưu Tĩnh Minh đi ra, nàng kinh sợ không thôi, thiếu chút nữa la to lên, tiếp theo thấy rõ đó là một nam nhân cao lớn, rất nhanh, hắn liền biến mất sau bức tường.
Sau nàng quyết tâm đến, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, mới hiểu được nguyên lai Lưu Tĩnh Minh đúng như lời đồn đãi, chưa xuất giá đã ở cùng nam nhân.
Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, Lưu Tĩnh Minh thoạt nhìn giống tiểu thư khuê các, trong xương lại là một nữ tử phong lưu dâm đãng, chẳng trách phu nhân thường nói nàng là tiện nha đầu hạ lưu, đều giống như nương của nàng.
Nhưng nàng cũng không dám đem chuyện này nói ra miệng, dù sao chuyện kia không phải có thể tùy tiện nói lung tung ── đồn đãi bên ngoài sẽ không cho là thật, nàng nói ra sự thật, sẽ hại chết Lưu Tĩnh Minh.
Tuy rằng nàng hầu hạ Nhị tiểu thư, bình thường cũng không hay tôn kính
Đại tiểu thư, nhưng người ta với nàng không thù không oán, làm gì lại thừa nước đục? Bình an sống là tốt rồi.
Hơn nữa, vạn nhất sự tình không phải như nàng nghĩ, không phải vô duyên vô cớ rước chuyện vào người sao?
Chẳng qua là hôm nay nhìn bộ dạng Nhị tiểu thư thương tâm khổ sở, nàng bỗng nhiên mới nhớ tới chuyện này.
Nếu có thể vạch trần Lưu Tĩnh Minh bất trinh, có lẽ có thể xóa đi ý niệm cưới nàng trong đầu biểu thiếu gia……
Khôn khéo như Tạ Bảo Châu, vừa nghe Xảo Xảo nói quanh co vài câu, trong lòng biết có thể xoay chuyển tình thế, có lẽ phải dựa vào lời nói hiện tại của Xảo Xảo.
Vì thế nàng trước không vội mà thúc giục Xảo Xảo, ngược lại giao phó cho Tích Quyên người hầu hạ mình, “Đưa tiểu thư về phòng trước đi. Nhanh lên!”
“Dạ. Nô tỳ biết.” Tích Quyên vội vàng tiến lên, muốn đỡ Lưu Chức Vân đang khóc.
“Vân Vân, con về trước phòng đi, nương sẽ giúp con nghĩ cách. Con đừng khóc, nghe lời.” Tạ Bảo Châu nhẹ giọng khuyên nữ nhi.
Chờ Tích Quyên đưa nữ nhi rời khỏi đây, Tạ Bảo Châu liền chăm chú nhìn Xảo Xảo.
“Xảo Xảo, đem chuyện ngươi biết nói ra, một chút cũng không được giấu diếm.” Bà cúi mình bắt tay Xảo Xảo nói.
Xảo Xảo khiếp sợ ngẩng đầu, mặt lộ vẻ khó khăn, “Nhưng, nô tỳ không dám chắc chắn. Nếu nô tỳ nhìn nhầm……”
“Không sao, giờ nơi này cũng chỉ có chúng ta, ngươi nói, không cần sợ hãi.” Tạ Bảo Châu thân thiết hòa ái, ôn tồn khuyên nhủ.
Bà nhìn Xảo Xảo vẫn đang do dự bất an, lưỡng lự, lại lần nữa mở miệng, “Xảo Xảo, Lưu gia chúng ta đối đãi ngươi không tệ, tiểu thư bình thường cũng chiếu cố ngươi, không để ngươi phải chịu khổ, chịu ủy khuất……”
Tạ Bảo Châu dừng một chút, quan sát phản ứng Xảo Xảo, “Ngươi là nha đầu thông minh, ngươi cũng thấy, hiện tại tiểu thư có bao nhiêu thương tâm, nếu ngươi có cách giúp nàng, tương lai chúng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe vậy, Xảo Xảo trong lòng âm thầm cân nhắc ── trước kia tiểu thư đối với nàng tốt không nói làm gì, chỉ là tương lai nàng có thể tốt hơn, khẳng định có thể để nửa đời sau của nàng không lo áo cơm.
Nàng nắm bàn tay ướt mồ hôi, quyết tâm ngẩng đầu lên, đem tất cả chuyện ban đêm ngày đó nói cho Tạ Bảo Châu.
Tạ Bảo Châu nghe xong lời của nàng, khóe miệng vung lên nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng lên. “Xảo Xảo, việc này trước đừng nói lộ ra, tránh rút dây động rừng.”
Thật tốt quá, không nghĩ tới lúc trước bà tùy ý tung lời đồn đại lại có một ngày trở thành sự thật! Đừng nói Tạ Chấn Thanh không có khả năng thú nàng, nha đầu chết tiệt kia cả đời này cũng đừng mong có hy vọng!
“Nô tỳ biết!” Kỳ quái, đem chuyện nói ra, lòng của nàng không hề khẩn trương bất an, ngược lại còn ổn định lại.
Bởi vì nàng biết, từ giờ khắc n
Cùng Chuyên Mục