Hắn hít thật sâu mùi thơm trên người nàng, gặm nhẹ vành tai nàng, ở bên tai nàng tà khí nói: ” Ánh mắt nàng nói cho ta biết, nàng cũng không muốn ta buông ra...”
“Ngươi đừng tự cho là đúng...” Nàng lần nữa đẩy thân thể hắn, hắn lại rơi xuống nhiều cái hôn khát vọng trên cổ nàng.
“Chúng ta sẽ xem một chút ai mới là người tự cho là đúng!” Hắn khiêu khích nói.
“Ngươi...”
Hắn cúi đầu che lại kháng nghị của nàng, để khát vọng cùng tư niệm của mình, nhận được một chút an ủi trên phần môi điềm mỹ của nàng.
Hắn không ngừng dụ hoặc môi của nàng mở ra, tay xoa ngực nàng, vân vê phần mềm mại kia, nàng không nhịn được phát ra tiêng ‘ưm’ êm ái, mà lưỡi của hắn cũng nhân cơ hội thăm dò vào trong miệng nhỏ, không ngừng trêu chọc nàng.
“Nàng là người của ta, đúng không?” Hắn khẽ cắn môi dưới mềm mại của nàng, khàn khàn lẩm bẩm.
“Không...”
Tay của hắn chẳng biết lúc nào đã cởi áo nàng ra, lộ ra ngọc nữ phong trắng noãn. Bàn tay hắn nhẹ xoa một bên ngực mềm mại, để cho nụ hoa xấu hổ trước ngực nàng bởi vì hắn vuốt ve mà trở nên đứng thằng.
“Thật đẹp...” Hắn ngậm nụ hoa run rẩy kia, tà tứ trêu chọc, mút. Nguyệt Quang trong lòng muốn kháng cự hắn, nhưng từ nụ hoa nhạy cảm lại truyền tới khoái cảm đem nàng đẩy đến sự ham muốn điên cuồng hơn...
“Không nên như vậy, ngươi buông ta ra...”
“Không buông... Ta bị nàng mê hoặc, không buông...” Hắn lẩm bẩm nói, mê muội đùa bỡn bộ ngực mềm mềm mê người của nàng, môi không ngừng ngậm nhũ hoa màu hồng, cùng hàm răng khẽ cắn điểm nhỏ nhạy cảm kia, làm nàng không tự chủ được thở dốc.
Sự vuốt ve của hắn như lửa thiêu, lướt qua mỗi một tấc da thịt của nàng, làm nàng giống bị người đả thương, thân thể của nàng cũng từ từ trở nên nóng rực.
“Buông ta ra... Nơi này là bên ngoài...”
“Nơi này sẽ không có người đến. Nguyệt Quang, đừng kháng cự ta nữa, ta muốn nàng!” Hắn trầm thấp nói, mê luyến nhìn gò má ửng hồng của nàng, con ngươi xinh đẹp lóe ra khát vọng, tóc đen tán loạn trên da thịt nàng, hắn cảm thấy dục vọng càng thêm mãnh liệt muốn xông ra ngoài.
Hắn đem cả người nàng ôm vào trong ngực, đôi môi nóng bỏng trên cổ nàng, bàn tay to nhào nặn ngực nàng, trêu chọc nhũ hoa của nàng, một tay kia chậm rãi trượt vào giữa hai chân nàng, tùy ý thăm dò chỗ kín của nàng...
“Không được!” Nàng vội vàng muốn kẹp hai chân lại, lại không ngăn cản được hắn cố ý xâm nhập.
“Đừng sợ. Ngoan, đem chân mở ra, ta sẽ cho nàng vui vẻ...”
“Không muốn!”
Nàng dùng một tia ý chí cuối cùng mạnh mẽ đẩy hắn ra, lại không cẩn thận giẫm lên y phục mình bị té, nàng kêu đau một tiếng, cả người ngã xuống đất.
“Nguyệt Quang...”
“Không được tới! Không được chạm vào ta!” Nàng hô to, cầm lấy y phục của mình đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nhục nhã cùng tức giận, “Ta không phải là kỹ nữ!”
Nghe được lời của nàng, lưng hắn cứng ngắc, vẻ mặt vi hờn cho thấy hắn không vui.
“Tới đây!” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Không! Ta không muốn nghe lời ngươi!” Nàng hít sâu một hơi, đem nước mắt nhục nhã nuốt về trong bụng.
“Đừng ép ta biến nàng thành kỹ nữ!” Hắn cáu kỉnh nói.
Nguyệt Quang sắc mặt trắng xanh, trong lòng có loại cảm giác bị thương.
Nàng xoay người chạy trốn, lại bị hắn nhìn thấu ý đồ, tiến lên một bước bắt được nàng. Đem nàng kéo đến bên trên ghế. “Ta còn tưởng rằng chúng ta đã đến mức hiểu nhau rồi.”
“Cái gì hiểu nhau? Ngươi muốn lúc nào thì ta phải cho ngươi sao?”
Hắn không có trả lời, chẳng qua là nhìn nàng thật sâu, ánh mắt kia đã trả lời vấn đề của nàng.
Hắn cho là hắn đã có được nàng, nàng cũng sẽ không phản kháng, nàng đã chấp nhận theo hắn muốn làm gì thì làm?
“Ngươi muốn phát tiết thì tìm Tiểu Mai của ngươi, không nên tới quấy rầy ta!”
“Nếu như ta nhất định muốn nàng?”
“Đừng mơ tưởng!”
Nàng đột nhiên giống như một tiểu dã miêu nổi điên, trong lúc chống cự không cẩn thận đả thương mặt của hắn ──
Chương 8 (H nhẹ)
Nguyệt Quang ngây ngẩn cả người.
“Ta... Ta không phải cố ý...” Nàng tay chân luống cuống nói, vừa sợ lại vừa lo.
“Ta thấy nàng căn bản là cố ý.” Ngữ khí của hắn trở nên lạnh lẻo. “Ta đã chán ghét cự tuyệt của nàng... Còn nàng cảm thấy nhị ca ta tương đối khá?” Hắn không che giấu được ghen tức.
Nguyệt Quang trên mặt đỏ ửng tràn đầy tức giận, Tàn Tâm lại tưởng lầm là mình nói trúng tâm sự thiếu nữ của nàng.
“Ta nói đúng rồi sao?” Thân hình cao lớn đứng ở trước mặt nàng, rất có cảm giác uy hiếp. “Nếu như hôm nay là nhị ca ta ôm nàng, có phải nàng sẽ không cự tuyệt, ngược lại, còn có thể nhiệt tình phối hợp hắn?”
Trời ạ! Tại sao hắn lại có thể có suy nghĩ lệch lạc như vậy?
“Ngươi nói hươu nói vượn!”
“Bất kể ta có nói hươu nói vượn hay không, nàng là thuộc về ta. Đây đã là sự thật. Nếu như nàng còn không rõ, vậy ta có thời gian cả buổi tối để có thể cho nàng rõ ràng, rất rõ ràng.”
“Cái gì?! Không muốn ──”
Nhưng không còn kịp rồi, nàng đã bị hắn bắt được, áp đảo trên ghế dài ngoài hành lang, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua.
Là hắn cố ý. Tốt nhất chuyện bọn họ thân thiết nên truyền đi, như vậy nàng chỉ sẽ thuộc về một mình hắn, sẽ không còn có người khác muốn nàng.
Thủy Tàn Tâm cố ý dùng sức xoa bóp bộ ngực của nàng, chỉ chốc lát sau, hai tiểu anh đào đã đứng thẳng.
Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa hồng hồng kia, tay không an phận đi tới giữa hai chân nàng, ngón tay thăm dò vào trong mật khe kia, vườn hoa thần bí đã dính ái dịch trong suốt, trở nên ấm áp mà ướt át.
Hắn giữ ở giữa hai chân nàng, ngón tay đưa đến trước mặt nàng, “Đây chính là ái dịch dâm loạn của nàng... Nàng còn không thừa nhận nàng cần nam nhân?”
“Không...” Nguyệt Quang muốn phản kháng, lại bị hắn xé rách phần quần áo còn lại, ngọc thể bày ra trước mắt hắn.
Thủy Tàn Tâm gần như thô bạo xốc hông của nàng về phía trước, đem nàng lật qua đưa lưng về phía hắn, cả người lật ngược lại, tuyết đồn dán bộ ngực của hắn, bí xử hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
“Không muốn...” Nguyệt Quang liều chết giãy dụa, tóc dài tán loạn giống như như thác nước màu đen rủ xuống trên đất, cơ thể mảnh khảnh cong lên, hai chân cũng liều chết đá đánh.
Cái này đối với nam nhân dục hỏa đốt người không chút nào tác dụng, hắn dùng một tay vững vàng ôm eo thon của nàng, đem cái mông nhỏ đầy đặn trắng noãn từ từ nâng cao đến trước mắt, si mê nhìn chằm chằm hoa huyệt thần bí nhất của thiếu nữ.
Hắn cúi đầu đến giữa chân của nàng, đầu lưỡi đè ép hoa huyệt rung động kia, rất có kỷ xảo nhẹ nhàng quét qua nụ hoa tươi mới.
“A...” Nguyệt Quang trong một quái dị tư thế không chịu được kích thích tà ác, kêu lên, cảm giác xấu hổ khiến nàng muốn thoát khỏi, nhưng khoái cảm mãnh liệt đánh thẳng vào khiến cho nàng một lần nữa đánh mất mình...
“Thoải mái sao?” Hắn tà ác nói nhỏ, “Giờ đến lượt ta.”
Nguyệt Quang còn không kịp phản ứng, thân thể đã bị đẩy nằm ở trên ghế, tiếp theo nàng chỉ cảm thấy một vật ấm áp lại cứng rắn đặt tại trước hoa huyệt ướt át của nàng ──
Thủy Tàn Tâm đem Nguyệt Quang đè ở phía dưới, mãnh lực đẩy mạnh, xỏ xuyên qua người ng
Cùng Chuyên Mục