Bạch Nhạc bị Tô Tô hỏi ngược lại, á khẩu không trả lời được, ngheđược Lô Nguyệt Nguyệt kêu, quay đầu đối với Tô Tô nói: “Chị cứ coi emnhư chưa có đề cập tới vấn đề này đi! Chị dâu đang gọi em, em đi trước,tạm biệt.”
Nhìn Bạch Nhạc trốn tránh chạy vào ghế lái, rất nhanh chạy xe đi mất, Tô Tô đáy lòng bất an bóng ma, nhanh chóng lan tràn. Đột nhiên, một suy nghĩ rất lớn, ở trong đầu Tô Tô nảy ra, Bạch Nhạc cô ấy cùng Mộ Tư Dạ. . . . . . Là quan hệ như thế nào? Cô ấy tại sao như vậy quan tâm, mình có yêu hay không Mộ Tư Dạ? Sau khi cho cô biết đáp án , muốn làm cái gì?
“Thiếu nãi nãi, làm sao cô một người đứng ở cửa ngòai, có lạnh haykhông a?” Trương tẩu ra cửa , thấy Tô Tô chỉ ngây ngốc đứng, trời bắtđầu mưa phùn, nàng lại mờ mịt không biết.
Tô Tô bị Trương tẩu kêu tỉnh, phục hồi tinh thần lại, “Không có gì,giúp tôi đem đồ vào đi thôi. . . . . .” Lạnh không? Y phục đều bị ướt,dính vào trên người, là rất lạnh. Nhưng mà tâm càng lạnh hơn, lạnh phảichìm đến trong hầm băng .
Tô Tô mờ mịt rất lâu, mở cửa, vào phòng, sau đó vùi mình ở trong ghếsofa, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, cô hai tay ôm đầu gối mà ngồi, lẳng lặng đợi, cũng không mở đèn, chẳng qua là vùi mình vào trong bóng tối. Cô biết mình không nên hoài nghi Mộ Tư Dạ, nhưng mà hiểu lầmloại này ý niệm tựa như con kiến, tự phát bò vào trong đầu, mà cô, không có chút nào có thể khống chế.
Ông nội hạ lệnh nhốt bọn họ vào trong gian phòng ba ngày, bọn họ rấtkhá, thân mật đủ nơi, trên ghế sa lon, trên ban công, trên giường. . . . . . Khắp nơi đều có hoan ái dấu vết của bọn họ lưu lại. Từ đó về sau,bọn họ vẫn trải qua cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, hắn cưng chìumình, yêu mình, đau mình, đem mình chiếu cố không thể coi là ít, mà mình cũng đắm chìm trong ôn nhu của hắn, làm mình cảm giác hạnh phúc giốngnhư nàng công chúa.
Nhưng mà thực tế lại hung hăng đem mộng đẹp của cô đánh nát rồi, nhưvậy chẳng khác nào một đả kích. Mộ Tư Dạ, hắn. . . . . . Hắn đối vớimình tốt, cũng không phải duy nhất tốt, là thế này phải không?
Tô Tô vùi mặt vào trong đầu gối, không tiếng động khóc thút thít, cômuốn tìm Mộ Tư Dạ hỏi rõ ràng, nhưng mà đồng thời, cô lại thật sợ hãibiết chân tướng, cho đến giờ phút này, cô mới biết, mình rất quan tâm Mộ Tư Dạ, mình không muốn mất đi hắn.
Chẳng lẽ cô như vậy chấp nhận sao? Chuyện có phải là do cô nghĩ đếnquá phức tạp như thế? Hoặc có thể tất cả chuyện này, cũng chỉ là hiểulầm đâu? Tô Tô không cam lòng, hạnh phúc của mình giống như hạt cát trôi qua, cô không ngừng nghĩ tới các loại lý do, lừa mình dối người.
Không biết qua bao lâu, cầu thang lên lầu truyền đến tiếng bước chânquen thuộc , Tô Tô sau khi nghe thấy, thân thể đột nhiên chấn động. Sauđó cửa phòng được mở ra, “Tách” một tiếng bật đèn, ánh sáng chói, đemđại sảnh chiếu sáng như ban ngày, Tô Tô không thèm quan tâm, vùi mình ôm đầu gối, âm thầm khóc sụt sùi.
Mộ Tư Dạ vốn cho là Tô Tô ngủ thiếp đi, nhưng mà đến gần vừa thấy,phát hiện cô lưng cúi xuống , liền sững người, lại nghe thấy thanh âmnức nở, hắn đột nhiên nghi ngờ.
Mộ Tư Dạ ngồi ở bên cạnh Tô Tô, ân cần vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi: “Phát sinh chuyện gì, tại sao khóc?”
Tô Tô tiếp tục khóc, không để ý đến Mộ Tư Dạ.
Mộ Tư Dạ không có biện pháp, muốn nâng lên mặt của Tô Tô, nhưng mà tay lại bị đẩy ra, Tô Tô nghiêng đầu quay đi không nhìn hắn.
“Rốt cuộc là thế nào? Nhìn xem em khóc thành như vậy, ánh mắt cũngsưng lên giống như hột đào, thật xấu xí nha!” Mộ Tư Dạ trên mặt cười dụdỗ cô.
“Không có gì!” Tô Tô hừ một tiếng.
“Không có gì.”Mộ Tư Dạ cánh tay dài chụp lấy, đem Tô Tô khóa vàotrong ngực, “Nghe Trương tẩu nói, em hôm nay ra cửa, có phải hay không ở bên ngoài bị người ta khi dễ? Em nói cho anh biết, anh giúp em hả giận, có được hay không?”
“Không có.” Tô Tô giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mộ Tư Dạ không có vì tính trẻ con của cô mà phát giận, ngược lại thở dài, “Vậy ngược lại em nói nha! Là ai khi dễ em?”
“Trừ anh ra, còn có thể là ai?” Tô Tô chỉ vào hai mắt sưng đỏ, cămtức nhìn Mộ Tư Dạ. Đây là người đàn ông yêu thương và chăm sóc mình,thật phản bội mình sao? Ngay lúc chính mình không biết, trong vòm ngựchắn, thật có người phụ nữ khác sao? Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Tô Tô liền đau lòng khó có thể hô hấp.
“Anh?” Nói thế nào , chiến hỏa liền lan rộng đến trên người hắn a? Mộ Tư Dạ cực kỳ vô tội, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Tô Tô, anh thật là không cólàm gì, em cũng không nên tùy tiện oan uổng anh!”
“Cũng bởi vì anh thật là gì cũng không có làm, cho nên em tức giận!”Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng mà Mộ Tư Dạ hắn làm cái gì? Nếu nhưhắn thật có lòng, liền đem chìa khóa xe kia lấy ra a! Cô không quan tâmhắn đưa chính là cái gì, cô quan tâm Dạ, hắn đối với mình là tấm lòng,không hơn.
“Tô Tô, em không thể như vậy không thể nói lý.” Mộ Tư Dạ bình tĩnh dù có tốt hơn nữa, một lần có thể tiếp nhận, hết hai tới ba lần cố tìnhgây sự, cũng sẽ phiền não .
“Em không thể nói lý? Vậy anh chính là khinh người quá đáng!” Tô Tôcăm giận lau nước mắt, đưa tay trực tiếp hướng tới trứơc mặt hắn, “Lấyra.”
Mộ Tư Dạ rất mờ mịt, nhìn cô lắp bắp hỏi “Cái gì?”
“Chìa khóa xe.” Tô Tô nhìn thẳng hắn, “Cái chìa khóa xe đưa cho em.”
“Chìa khóa xe?” Mộ Tư Dạ từ trong bóp tiền đem chìa khóa xe của mìnhđưa cho Tô Tô, mặt tràn đầy nghi ngờ, “Em không phải là không biết láixe sao? Mà bây giờ đã tối, bên ngoài còn mưa nữa! Em muốn đi đâu?”
“Không phải là cái chìa khóa này!” Tô Tô đem chuỗi chìa khóa ném trảMộ Tư Dạ, “Em muốn chính là chìa khóa xe, chìa khóa xe Infiniti , anhcòn không hiểu sao?”
” Chìa khóa xe Infiniti? Anh lấy ở đâu ra chìa khóa xe Infiniti ?” Mộ Tư Dạ linh quang chợt lóe, “Em là muốn chính mình lái xe sao? Vậy chúng ta ngày mai trực tiếp đi chọn một cái, như thế nào?”
“Mộ Tư Dạ! Cho tới bây giờ, anh vẫn còn true đùa tôi, như vậy chơirất khá sao?” Tô Tô lạnh lùng gợi lên môi, nước mắt lại không tự chủđược rớt xuống, “Anh cho tới bây giờ coi tôi như đứa ngốc, làm sao anhcó thể đối với tôi như vậy!”
“Em rốt cuộc đang nói cái gì? Anh cái gì cũng nghe không hiểu.” Mộ Tư Dạ rất buồn bực.
“Anh còn phủ nhận! Ngày đó ở phòng làm việc của anh, tôi chính lànghe được rất rõ ràng, phụ tá của anh đưa tới cho an chìa khóa xeInfinitiG37S kia, anh đưa cho người nào?” Vấn đề này, lấy dũng khí, rốtcục vẫn phải hỏi ra, Tô Tô dũng cảm nhìn chằm chằm Mộ Tư Dạ, “Anh nói,anh đưa cho người nào!”
Tô Tô cơ hồ đã biết đáp án. . . . . . Nhưng mà, coi như tâm lại đau, côvẫn muốn nghe Mộ Tư Dạ chính miệng thừa nhận.
“Tô Tô, đây không phải là chuyện em nên hỏi tới.” Mộ Tư Dạ cũng là có bực bội, bị Tô Tô chất vấn tiếp , bản tính thiếu gia của hắn quả nhiêntrỗi dậy, hắn đứng dậy, “Em bây giờ đang nổi nóng, anh không tranh cãivới em, tối nay anh ngủ phòng khách, bây giờ anh sẽ đi!”
“Mộ Tư Dạ, nói rõ ràng đã! Anh nói, chuyện gì kia mới là tôi nên hỏi? Anh cảm thấy cái gì mới là chuyện tôi nên hỏi?” Tô Tô xông tới kéo MộTư Dạ, căm hận
Cùng Chuyên Mục