Thang máy khẽ rung,tiếp tục di chuyển lên tầng cao hơn .Không lâu sau,giọng nói lạnh lùng pha lẫn mệt mỏi vang lên trong ko gian nhỏ
hẹp :
“Tầng bảy có gì?”
“…hình như là nhà hàng Tây”
“Chúng ta đi xuống”
“Gì ạ?”
“Xuống tầng bảy>”
Trợ lý Lâm thấy hôm nay chủ tịch thật kỳ lạ!Lại có thể bỏ mặc công việc rất quan trọng để đi tìm 1 cô gái vừa xuất hiện trong thang máy .Điều làm anh thấy kỳ lạ hơn là một người ít khi quan tâm đến phái đẹp như chủ tịch lại luôn mang bên mình 1 bức ảnh nữ giới .Nhưng lúc được yêu cầu xác nhận cô gái trong ảnh và người vừa bước vào thang máy có đúng là 1 ko,anh cũng hiểu được phần nào thân phận của cô gái Phương đông trẻ trung ,thanh tú ấy .Nếu ko phải là người rất quan trọng,thì tại sao chủ tịch Hứa lúc nào cũng mang bức ảnh của cô bên mình?Nếu ko phải quan hệ hết sức thân thiết ,thì tại sao chỉ bằng 1 câu nói nhỏ nhẹ mà Hứa khuynh quyết có thể nhận ra ngay ?
Hiểu được điều ấy ,trợ lý Lâm đành gác lại những lễ nghĩa,phong cách được nuôi dưỡng bao lâu nay,tiến hành “khổ nhục kế” để có thể thuyết phục cô gái trong nhà ăn đang tỏ ra rất ko tình nguyện đi theo mình .
Nhiệm vụ thành công ,anh ko khỏi rùng mình khi liếc nhìn chủ tịch,rồi lặng lẽ ra ngoài.
“Một năm ko gặp ,ko có gì muốn nói với anh sao?”Khuynh quyết đứng dựa vào tường ,lạnh lùng lên tiếng.
Thẩm thanh ko ngờ chỉ có 1 câu nói mà anh có thể nhận ra mình ,trong phút chốc cô chỉ nhìn xuống nền nhà,ko nói gì.
“Sao em ko nói?”Khuynh quyết nghiêng nghiêng đầu .Sự im lặng khiến anh ko thể nhận biết vị trí của đối phương.Ảo não,giọng điệu buồn bã hơn :
“Trừ khi em mất trí ,ko còn nhớ anh là ai?”
“…Không phải.”Thấy sắc mặt của Khuynh quyết xấu đi,Thẩm thanh khẽ đáp.
Anh bước 1 bước theo hướng của tiếng nói .Sắc mặt ko đổi ,anh tiếp tục truy hỏi :
“Vậy tại sao hai lần gặp em đều ko muốn anh biết?”
Hai lần?Thẩm thanh ngẩng lên nhìn anh,nói “Man lâm nói với anh rồi sao?”
Thẩm thanh ko nói gì,chỉ ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn đang tiến gần lại mình hơn,trong phút chốc cô phát hiện nổi nhớ anh đã vượt ngoài tưởng tượng .
“Thẩm thanh,anh muốn 1 lời giải thích .”Im lặng giây lát ,Khuynh quyết trầm lặn gnoi1.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?tại sao em lại trốn tránh anh bao lâu nay?”Lúc nói những lời này,Khuynh quyết giữ chặt bờ vai Thẩm thanh.
Thẩm thanh ngẩng đầu ,hai người lúc này gần nhau trong gang tấc .Có thể ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ phát ra từ cơ thể anh ,nhưng cô vẫn cắn môi im lặng .Cô ko nói ,Khuynh quyết ko chịu buông cô ra .Hai người đứng lặng ở hành lang nhà ăn.Những vị khách ngẫu nhiên đi qua ko khỏi nhìn họ bằng những ánh mắt tò mò .
Rất lâu sau khi sự kiên nhẫn của Khuynh quyết gần cạn sạch thì một luồng hơi ấm quen thuộc xộc đến lồng ngực,vòng eo bị siết chặt,Thẩm thanh ôm chầm lấy anh.
“…Khuynh quyết ,em rất nhớ anh!” Thẩm thanh dụi đầu vào 1 bên cổ Khuynh quyết thì thầm như gió thoảng.
Xúc động trào dâng ,Khuyny quyết định đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc mềm mại của Thẩm Thanh thì cô bất ngờ lùi lại phía sau ,vượt ra khỏi tầm với của anh .
Cánh tay đưa lên lơ lửng trong không trung co lại thành nắm đấm ,Sự lạnh lẽo và thất vọng làm gương mặt Khuynh quyết biến sắc .Anh nhắm mắt ,giọng nói rít lại :
“Thẩm thanh, rốt cuộc em đang làm trò gì thế?”
Thẩm thanh biết anh đang kích động và rất tức giận .Vì trước đây ,cô chưa từng nghe anh nói với ngữ khí như thế – Một thái độ giận dữ,buồn bã biểu hiện rõ trên khuôn mặt .
“Trong lòng em rất mâu thuẩn.”Cô bỗng cười khỏ,”Vừa rất nhớ anh vừa rất muốn anh ko yêu em nữa”.Vừa nói cô vừa đưa tay lên lau những giọt nước trào ra từ khóe mắt .
Câu nói sau cùng của Thẩm Thanh làm thần sắc Khuynh Quyết trở nên lạnh lẽo ,vô cảm. Ngay sau đó,cơn đau ngực lại làm hơi thở anh gấp gáp :
“…Đó là lý do em bỏ đi?”Gương mặt nhợt nhạt,Khuynh quyết nắm chặt cây gậy hơn ,”Chỉ vì muốn rũ bỏ tình cảm của anh dành cho em?”.
Thẩm thanh tựa vào tường,khẽ gật gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu .Có điều ,lúc này cô ko dám lên tiếng ,vì sợ giọng nói sẽ tiết lộ tất cả cảm xúc của mình.
Những cử chỉ của cô,dĩ nhiên Khuynh Quyết ko nhìn thấy .Tm lặng giây lát ,Khuynh quyết mím chặt bờ môi nhợt nhạt đi qua Thẩm thanh,bước chân chậm rãi mà dứt khoát rồi khuất hẳn phía cuối hành lang .
Dõi mắt theo bóg dáng lạnh lùng của Khuynh quyết dần ad62n khuất khỏi tầm mắt,Thẩm thanh một lần nữa ân hận quyết định bay sang Anh của mình .Nếu dì Ninh ko qua đời như vậy ,nếu cô ko đến dự tang lễ thì hôm nay,có lẽ anh và cô đang rất vui vẽ với cuộc sống bình thường như bao người khác.
…
Về đến nhà ,theo thói wen Thẩm Thanh gọi điện cho Lâm mị .Trong những ngày mới sang Anh ,Lâm mị là người duy nhất biết địa chỉ của cô ,nhưng lại bị cô yêu cầu giữ bí mật với nhà họ Hứa .
“….Có thật là cậu muốn tiếp tục giấu anh ấy ko?”
“Tớ sợ.”Thẩm thanh ngồi thu lu trên ghế sofa,giọng buồn thảm .
“Thực ra suy cho cùng thì đó là chuyện của các bậc tiền bối,ko liên quan gì đến cậu .Tớ tin Khuynh quyết có thể hiểu được.”
“Tớ tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy vì chuyện của mẹ mà đau lòng bao lau nay,có thể thấy ảnh hưởng của chuyện đó đối với anh ấy lớn đến cỡ nào.”Thẩm thanh khẽ thở dài,nói tiếp,”…Cho dù anh ấy có hiểu,tớ cũng ko thể xem như ko có chuyện gì được”.
Đầu dây bên kia yên lặng giây lát,tiếp tục nói với giọng hoài nghi :”nhưng câu đối với anh ấy như vậy ,lẽ nào ko sợ…”.
Thẩm thanh nhắm mắt thừa nhận :
“hôm nay là tớ nói sai.” Làm sao cô có thể muốn anh ko yêu cô nữa? Thực lòng khi vừa nói ra câu ấy ,cô thấy ân hận vô cùng .Chỉ trách tâm trạng lúc đó bấn loạn ,ko dám nói ra sự thật ,nên đã lỡ lời như thế .
Nhưng cũng chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.” Thẩm thanh cười khổ,:”Tớ đoán chắc anh ấy sau này ko muốn để tâm đến tớ nữa”.
Hay nói cách khác,ko vừa có chuyện vừa muốn tranh xa ,vừa muốn độc quyền chiếm giữ trái tim anh.
Trước khi cúp máy ,Thẩm thanh nói với Lâm mị :”..Tớ đau lắm!”
Bất chợt cô nhớ đến câu nói năm xưa với Khuynh quyết trước cửa thang máy :
“Nếu có 1 ngày chúng ta xa nhau,liệu anh có buồn ko?”
Qủa nhiên ,1 ngày như thế đã xảy ra.
Việc hợp tác với Tập đoàn NT triển khai kế hoạch Polo club lần này có vai trò rất quan trọng trong việc khuyếch đại tập đoàn Hứa thị ở nước Anh và Châu âu .Vì thế trước khi những công trình trên đi vào hoạt động chính thức,cần phải đưa ra một kế hoạch quảng bá ,tuyên truyền hoàn thiện…” .Bảy giờ tối ,đèn điện phòng họp vẫn sáng trưng,Hứa khuynh quyết lần vào xấp tài liệu được đánh bằng chữ nổi sắp xếp gọn ghẽ trước mặt ,đưa ra những chỉ thị chính xác nhất cho cấp dưới .
Lúc này cô thư ký trẻ khẽ đẩy cánh cửa bước vào phòg ,bưng theo 1 tách cafe,đi thẳng đến chỗ chủ tịch .
“…Đây là cốc thứ nhất?” Hứa man lâm ngồi một bên ,buông mớ tài liệu đang cầm trên tay xuống .Cô nhìn đồng hồ rồi ko kìm nổi lên tiếng :
“Chủ tịch ,đã quá giờ ăn tối . Hay cứ để mọi người về nhà ăn uống nghĩ ngơi ,mai chúng ta họp tiếp.”
Nói xong,Man lâm đưa mắt thăm dò những gương mặt khác của tập đoàn ,tất cả đều nhìn Khuynh quyết với vẽ chờ đợi .Cuộc họp kéo dài suốt cả buổi ch
Cùng Chuyên Mục