watch sexy videos at nza-vids!
TRUYENIT.NET 577

Đọc truyện ma online - Hồn ma em Phương Yến | Truyện ma
Home >

Đọc truyện ma online - Hồn ma em Phương Yến

- Thể loại: Truyện ma
- Đăng lúc: 14:57 16/09/2014
- Lượt xem: 1331

Nội Dung:



******



Những vụ tai nạn trên cầu



Từ sau cái ngày bé Yến chết, chỗ cây cầu ấy nhiều vụ tai nạn xe cộ cứ liên tiếp xảy ra. Độ chừng mươi bữa, nửa tháng là xảy ra một vụ: xe Honda có, xe khách có. Những vụ tai nạn mà các cô đi chùa kể, trong đó có câu chuyện tôi đã được nghe chính nạn nhân kể vì anh ta là người làm cùng cơ quan với tôi:



Hôm ấy chừng 9-10 giờ tối, anh ta trên đường chạy xe về nhà, sẵn trong người cũng có chút hơi men làm hưng phấn thần kinh, vả lại đường khuya vắng người, nên cho xe chạy hơi nhanh. Khi còn cách cầu chừng non trăm mét, anh thấy một người con gái đang đứng tựa vào thành cầu mé bên trái. Vừa chạy xe vừa chú mục nhìn cô gái, và trong lòng tự hỏi không biết cô gái đợi ai trên đường vắng đêm khuya như thế. Và mới vừa như thế, bỗng nhiên anh cảm thấy như có một sức mạnh kinh khủng đẩy dội ngược chiếc xe lại, chiếc xe bị nhấc bổng lên rồi đập xuống một cái rầm. Chớp nhoáng quá, bất ngờ quá, không kịp một phản ứng nào, anh chỉ thấy đau nhói ở mặt một cái, rồi không còn hay biết gì nữa! Anh nằm bất động trên vũng máu lênh láng, một bên mặt bị biến dạng, con mắt phải lòi ra; chiếc xe toàn bộ phần trước bị sụn vào, chiếc bánh trước uốn cong thành hình số tám và rớt ra khỏi phuộc xe. Người ta sờ vào mũi thấy anh còn thoi thóp thở nên đã đưa anh đi nhà thương. Những người chứng kiến toàn bộ sự việc kể lại: Họ thấy anh lái xe mỗi lúc một chệch hướng cầu từ khi còn ở xa. Nghĩ là anh muốn lái xe bay xuống sông tự tử, họ định phóng lên để kêu anh lại, nhưng ngay lúc đó một tiếng rầm kinh thiên động địa, chiếc xe anh hổng đầu lên rồi bổ xuống như trời giáng!



Cũng nhờ đưa anh tới nhà thương kịp thời, nhờ bác sỹ tận tình cứu chữa, anh đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Sau này về nhà, một nửa mặt bên phải phía trên bị lún vào; con mắt lòi gần rớt ra hôm trước được bác sỹ nhét vào thì lúc nào cũng đỏ kè, ghèn tủa chảy đầy!



Sau vụ tai nạn của anh D, còn nhiều vụ tai nạn nữa cũng xảy ra. Trong số đó có vụ tai nạn hai tên choai choai bay xuống cầu, một tên gãy cổ chết, một tên còn sống kể lại: Hôm đó khi lái xe tới gần đầu cầu, thấy có một cô con gái trạc bọn chúng đứng tựa thành cầu nhìn bọn chúng cười cười như có ý mời gọi. Nghĩ là đã gặp “hàng”, thấy khoái trong ruột, định rú ga tăng tốc chạy bốc khói tới trước mặt cô gái, rồi thắng lại một cái “két” để cho cô ta biết thế nào là bản lĩnh “yên hùng xa lộ”. Và rồi, hắn nẹt bô, rú ga vang trời, khói bốc mù mịt, chiếc xe lao như tên bắn về phía cô gái. Nhưng bất phước cho hắn thay, xe chạy tới cô gái đâu không thấy, mà thấy…cả người với xe bay bỗng lên không, rồi giáng một cái “ ầm” xuống sông làm chấn động cả không gian yên tỉnh, làm một tên gãy cổ chết tươi, tên kia gãy chân bất tỉnh. Bàn về vụ này, người ta nói, chiếc cầu nơi chúng thấy cô gái đứng không phải chiếc cầu thật mà là chiếc cầu ma nằm song song với chiếc cầu thật.Và họ cũng nghi ngờ rằng những vụ tai nạn đó là do hồn ma bé Yến muốn trừng trị những tên chạy xe láu cá!!!



Nghe kể tới đây, tôi mĩm cười tự nói với mình: Như vậy thì hồn ma Phương Yến cũng đã góp phần vào việc ngăn chặn tai nạn giao thông đó chứ; đã góp phần với công an răn đe, xử lý những “yên hùng” xa lộ để những người lương thiện tham gia giao thông an tâm hơn. Như vậy người chết thành ma còn trở lại giúp ích cho người sống nữa chớ đâu có hại! Mọi người ơi, hãy hiểu mà thương cho Phương Yến chứ đừng oán trách cô ấy tội nghiệp.



Từ khi ngủ ở chùa, hễ nghe tiếng chuông công phu là tôi thức dậy niệm Phật. Dần dần thành thói quen: cứ độ ba giờ rưỡi, bốn giờ sáng là tôi tỉnh giấc.


Sáng hôm nọ, tôi tỉnh giấc như thường lệ, mà chưa nghe tiếng chuông công phu, tôi còn nằm lăn qua trở lại chứ chưa ngồi dậy. Độ chừng một lát thì tôi thiu thiu trở lại, rồi chìm vào trạng thái mơ mơ màng màng, nửa tỉnh, nửa mê. Tôi thấy một cô gái mặc bộ đồ màu đen ngắn tay làm nổi bật làn da trắng mịn thật xinh đẹp tới ngồi bên cạnh. Tự nhiên lúc đó tôi thấy thân mình cứng ngắt, bất động, muốn cử động mà không được, nhưng tôi vẫn ý thức được là đang ở gác trống; cũng còn nhớ rõ ràng là lúc ngủ, tôi đã đóng chặt cửa, rồi còn lấy mấy cái ghế chồng lên dựa vào nữa - phòng khi cửa mở thì chồng ghế đổ xuống gây tiếng động. Vậy mà cô gái vào bằng đường nào? Tôi hỏi cô ta (dĩ nhiên là cái vía tôi hỏi):

- Cô là ai mà vào đây bằng đường nào?



Cô gái quay nhìn tôi, gương mặt trắng trẻo xinh xắn lắm:



- Em là Yến đây anh ạ! Em vào bằng đường này.



Cô gái vừa trả lời, vừa đưa tay chỉ tới chỗ cửa thông gió. Tôi thấy bàng hoàng lắm chưa biết phản ứng ra sao thì cô ta tiếp:



- Em đến cám ơn anh vì việc làm của anh hồi trưa hôm qua. Em thấy mãn nguyện lắm. Em cảm ơn anh thật nhiều! Chúc anh mạnh khoẻ!



Vừa nói, cô gái vừa nhìn tôi, tôi thấy cô xinh đẹp lạ lùng. Khi đó theo phản xạ, tôi đáp lại:



- Có gì đâu, em!.



Tôi thấy cô gái gật đầu mĩm cười với tôi, rồi nói:



- Thôi đã đến giờ rồi em phải về đây! Hẹn gặp lại anh.



Nói xong, cô gật đầu chào tôi một lần nữa rồi bay qua khuôn gió nhẹ nhàng như làn gió thoảng.



Chuyện nằm mơ thấy Phương Yến lần này, tôi không kể lại cho ai nghe cả. Vả lại mọi sự thắc mắc của tôi về Phương Yến đã được giải toả rồi. Mà tôi cũng chẳng muốn ai bàn tán về chuyện Phương Yến nữa vì muốn để linh hồn cô ấy được siêu thoát.



Rồi tháng lại ngày qua, tất bật với bao công việc, chuyện này, chuyện kia đã làm tôi bị chi phối nhiều. Chuyện về Phương Yến tôi cũng dần quên đi. Cho tới một đêm nọ, tôi nằm mơ thấy mình có thể bay được trên không trung. Tay tôi cầm hai cái gì đó như hai cái thuẫn hay cái “nắp vung” loại lớn; tôi bay lên bằng cách nhấn hai cái “nắp vung” ấy vào không khí bên dưới. Thấy mình bay được một cách dễ dàng, tôi mừng lắm. Càng ấn hai cái nắp vung xuống thì thấy mình bay lên càng cao. Khi lên thật cao, tôi thấy ở đằng xa phía trước mặt là một vùng sáng mênh mông, ánh sáng thật dịu chớ không chói chang. Tôi bèn theo hướng vùng sáng đó mà bay tới. Trong lúc bay, tôi nhìn xuống bên dưới thì thấy có chỗ toàn là nóc nhà, nóc nhà san sát; có chỗ cây cối bạt ngàn. Định bay tới xem chỗ vùng sáng đó là nơi nào, mà sao bay hoài vẫn chưa thấy tới. Tôi toan dừng lại nghỉ một chút rồi bay nữa; đang bồng bềnh ở trên, nhìn xuống bên dưới thì thấy hình như tôi đang tại biên giới hai nước: Ngay bên dưới là núi non chập chùng; còn phía bên kia có nhà cửa, người ta đông đúc, xe cộ dập dìu, trông thật vui. Nhưng có một điều là những người ở bên đó không ăn bận các loại y phục thời nay mà hình như họ mặc toàn các loại y phục thời xa xưa, y phục như trong các phim Trung Quốc đóng lại bối cảnh thời còn vua chúa vậy. Còn xe là do súc vật kéo chớ không có môtô, xe máy hiện đại. Thấy như vậy, nghĩ chắc bên đó là nước TQ, tôi mừng lắm vì cho là mình đã tới được biên giới Việt –Trung. Tôi toan bay tiếp qua đó để tham quan đất nước Trung Quốc - nơi mà tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có dịp đặt chân tới. Tôi bắt đầu quạt “nắp vung” để lấy đà bay tiếp, thì bỗng nhiên có tiếng gọi tên

Trang: [<] 1,2,3,[4]
Đến trang:

Cùng Chuyên Mục

Chia sẻ: Facebook Twitter Zingme
Trang chu
onl : 1
bo dem 3 | 1331
U-ON